“Dưới tình huống này, cậu ta nhất định sẽ đối mặt với chúng ta!”
“Hơn nữa bây giờ Bùi Cửu Thiên đã mất đi chi thứ ba, anh ta nhất định sẽ chiếm lấy quyền lực của chi thứ hai”
“Vì vậy về việc Bùi Thiếu Cung bị đánh gãy tay, cho dù cậu ta không tự mình ra tay thì Bùi Cửu Thiên cũng nhất định sẽ giúp cậu ta đòi lại công bằng.”
"Bởi vì như vậy có thể mua chuộc được Bùi Thiếu Cung, lấy lòng chi thứ hai!".
"Gần đây Bùi Thiệu Công đang tìm cách lấy sức mạnh của giới giang hồ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas về dưới trướng”
“Vậy nên cậu ta mới ra mặt thay Trần Hồng Điệp để gây phiền phức cho anh” “Nói tóm lại, chuyện này không thể kết thúc như vậy, anh nhất định phải cẩn thận." Rõ ràng Bùi Diễm Lan rất hiểu Bùi Thiếu Cung nên lúc này mới nhắc nhở Bùi Nguyên Minh.
Đối thủ trước mặt rất dễ đối phó, nhưng đối thủ trong bóng tối không dễ như vậy.
“Bùi Thiếu Cung không hứng thú với vị trí Môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas sao?” “Chị thứ hai can tâm tình nguyện ủng hộ Bùi Cửu Thiên của chi lớn lên vị trí đó à?”
Nghe được lời của Bùi Diễm Lan nói, Bùi Nguyên Minh nhếch môi cười nhạt: “Cô tin câu nói này sao?”
“Chi lớn cũng sẽ tin sao?”
“Nếu tôi đoán không sai, nếu khi Bùi Cửu Thiên có dấu hiệu sa sút.”
“E rằng đứa bé hư đốn Bùi Thiếu Cung này sẽ là người đầu tiên dùng dao đâm anh ta đấy nhỉ?”.
Bùi Diễm Lan chỉ cười, không nói tiếp.
Có rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn rõ là đủ, không nhất thiết phải vạch trần.
Bùi Nguyễn Minh không nói gì thêm mà dựa vào ghể bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi xe đi đến con đường trước trang viên Bùi phủ, Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở mắt ra, thản nhiên nói: “Cẩn thận”.
Lúc này người lái xe là thân tín của Bùi Diễm Lan lập tức phanh gấp.
Dường như cùng lúc đó, một chiếc Land Cruiser ở bên cạnh lao đến đâm mạnh vào đầu xe.
Vang lên một tiếng nổ “âm”, nếu tài xế không đạp phanh kịp thời thì e rằng chiếc Rolls-Royce sẽ bị lật.
Ngay sau đó, mấy chiếc Land Cruiser ở xung quanh chia nhau phóng tới, trực tiếp chặn tất cả các phía.
Bùi Diễm Lan nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không.
“Tên khốn, bọn mày bị mù à?”
“Mày lái xe kiểu gì thế?”
“Không thấy đoàn xe của bọn tao đi đến à?”
“Lái Rolls-Royce thì ghê gớm lắm sao?”
Rất nhanh, những chiếc Land Cruiser kia cùng một lúc mở cửa, thấy có mười mấy người nhảy xuống xe.
Bùi Thiếu Cung quấn băng kín mặt, một tay treo trước ngực xuất hiện trước đầu xe.
Cậu ta đả một phát vào tượng người vàng ở đầu xe Rolls-Royce, dáng vẻ vô cùng hung hăng.
Người lái xe theo bản năng quay đầu, con người co rụt lại.
Bùi Diễm Lan vừa định xuống xe, Bùi Nguyên Minh đã đẩy cửa bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Bùi Thiếu Cung, cậu cố ý đúng không?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra ngoài, mí mắt Bùi Thiếu Cung và những người phía sau giật nhẹ một cái, vẻ mặt | hơi bị mất tự nhiên.
Rõ ràng là bọn họ đều biết Bùi Nguyên Minh ra tay tàn nhẫn thế nào.
Ngay cả Bùi Thiếu Cung ở đây cũng không hề nể nang gì.
“Cố ý sao?”
| Bùi Thiếu Cung hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, sau đó cậu ta nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng
nói.
“Anh tông vào xe tôi còn nói lý sao?”
“Mà anh là cái thá gì?” Sắc mặt Bùi Thiếu Cung lạnh lùng.
“Sao? Đã phạm sai lầm rồi còn muốn gây rắc rối với tôi?" “Anh phách lối quá đấy!”
- -----------------.