“Về phần mẹ tôi, vì chuyện mười năm trước nên những năm gần đây bà ấy không xuất hiện ở sự kiện chính thức nào rồi.”
“Bây giờ chuyện mười năm trước đã rõ, tâm bệnh của bà ấy đã được giải quyết.”
“Vậy nên bà ấy nhất định sẽ xuất hiện.”
Bùi Diễm Lan thở dài một hơi.
"Có điều theo góc nhìn của bà ấy, nếu người Đảo Quốc đã hại em trai tôi chết sớm thì bà ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ để Bùi Cửu Thiên, người được người dân Đảo Quốc ủng hộ đến kế tục”.
“Vì vậy, lễ mừng thọ hôm nay nhất định sẽ vô cùng sóng gió!”
Bùi Nguyên Minh thở dài, nếu Đường Lân Nhã có thể chủ động giải quyết chuyện này, chứng tỏ bà ấy có thể chấp nhận chuyện xảy ra mười năm trước rồi.
Có điều như Bùi Diễm Lan đã nói, hôm nay nhất định sẽ vô cùng sóng gió.
Vậy nên Bùi Diễm Lan sắp xếp dùng bữa trước là đúng.
Nếu bây giờ không ăn no, chút nữa sẽ không ai ăn nổi.
Cả hai nhanh chóng giải quyết xong bento, sau đó lại cầm chai soda lên uống.
Bùi Diễm Lan cầm lấy máy tính bảng xem một lúc, đột nhiên nói: “Phải rồi, có một chuyện rất kỳ lạ.” “Vốn dĩ bà cụ muốn đuổi anh ra nước ngoài, cũng vì anh mà hại bà ta mất đi Thiên Kiệt”
“Tuy rằng sau đó mọi người đều biết Thiên Kiệt là người của Đảo Quốc, vậy nên không có ai chủ động nhắc tới chuyện.
này.”
“Nhưng dù sao đi nữa anh cũng đã khiến bà cụ mất mặt, vậy mà từ hôm đó đến nay tất cả đều không có phản ứng”.
“Làm tôi có dự cảm không tốt." Bùi Nguyên Minh thở dài, nói: “Sao? Bà cụ còn chuẩn bị giết tôi vào tiệc mừng thọ của chính mình sao?”
“Bà ta không sợ xui xẻo sao?”
Bùi Diễm Lan cau mày, nói: “Tính tình bà cụ kiêu ngạo.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ để ý việc ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ này.”.
Truyện Võng Du
“Nhưng e rằng bà cụ sẽ không để ý đến việc này”
“Mặc dù ba đã nói rằng nhìn thấy anh cũng giống như nhìn thấy ông ấy, nhưng nếu như bà cụ thật sự nổi điên vào tiệc mừng thọ thì cũng là một chuyện rất phiền phức"
“Cho nên hôm nay anh phải để ý.
Nếu tình huống không ổn thì rời đi.” Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Nếu tôi đi, chẳng phải là hoàn thành tâm nguyện của Bùi Cửu Thiên sao?”
Bùi Diễm Lan thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phải rồi, tôi nghe nói mấy ngày trước anh có xích mích với Bùi Thiếu Cung của chị thứ hai phải không?”
“Tên Trần Hồng Điệp đó giật dây Bùi Thiếu Cung đi đối phó anh sao?" “Kết cục lại bị anh vả mặt?” Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Đâu chỉ là vả mặt?” “Mũi và tay của cậu ta đều bị đánh gãy” “Tôi còn đang đợi sơn trang Tú Hoàng và chi thứ hai đến báo thù.” “Kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra”.
“So với bà cụ thì tôi nghĩ có nhiều khả năng rằng Bùi Thiếu Cung sẽ ra tay hơn.”
Bùi Nguyên Minh biết rất rõ những tay cậu ẩm thế tử này.
Mỗi người bọn họ đều có quyền thể ngập trời, kể từ khi được sinh ra thì nhiều người trong số họ chưa từng phải chịu bất kỳ tổn thất nào.
Một người như vậy, sau khi bị kẻ khác giẫm đạp sao có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì? Không thể giẫm đạp lại kẻ đó, bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ.
Cho dù những ngày này Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành và Las Vegas coi như là sớm nắng chiều mưa, nhưng Bùi Thiếu Cung có sơn trang Tú Hoàng, thánh địa võ học làm chỗ dựa thì theo lý mà nói sẽ không hề sợ anh.
Cậu ta chắc chắn sẽ bố trí người đợi sẵn.
Bùi Diễm Lan xoa mày, nhẹ giọng nói: “Đứa con trai này của chủ hai từ nhỏ đã được chiều hư.”
“Mẹ cậu ta là người của sơn trang Tú Hoàng.
Từ nhỏ cậu ta cũng là học trò tại sơn trang Tú Hoàng.
Ngay cả Bùi Cửu Thiên cũng phải nể mặt cậu ta”
“Hơn nữa, Bùi Thiếu Cung không có hứng thú với vị trí thiếu chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, vậy nên cậu ta.
cũng đứng về phía chi lớn"
- -----------------.