Ngay khi Trịnh Khánh Vân định cãi lại Thanh Linh thì bỗng nhiên tài xế ở hàng ghế trước kéo lớp kính một chiều lên, vẻ mặt căng thẳng mở miệng nói: “Tổng giám đốc Trịnh, bà chủ, tôi phát hiện có mấy chiếc xe đi theo chúng ta từ nãy tới giờ.
.
”
“Tôi đã thay đổi ba, bốn con đường dự phòng rồi nhưng đối phương vẫn bám sát chúng ta không bỏ, giống như đã bám chặt vào chúng ta rồi vậy.
E rằng mục đích của họ là chúng ta đấy!”.
Trịnh Tuyết Dương hơi ngẩn ra, sau đó cô nhanh chóng xoay người nhìn về phía gương chiếu hậu.
Quả nhiên cô thấy có đến mấy chiếc xe Limousine dùng biển số ba vùng đang không nhanh không chậm bám theo lại đây.
Những chiếc xe Limousine này đều là màu đen, lại thêm biển số ba vùng rõ rành rành kia nên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy họ là những người giàu có.
Có vẻ như lúc này đoàn xe Limousine cũng biết mình đã bị lộ rồi nên họ nhanh chóng tản ra, bao vây lấy đoàn xe của nhà họ Trịnh từ bốn phương tám hướng: một chiếc xe nhanh chóng chặn lại đường lui của họ, mấy chiếc khác chậm rãi áp sát từ hai bên.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương khẽ thay đổi, cô không nghĩ tới ở mảnh đất nhỏ như Thủ Đô này lại có người dám gây chuyện với nhà họ Chân ở Thủ Đô, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì cô lại cảm thấy đây là chuyện bình thường.
Cái ghế mà cô đang ngồi này gây hại đến lợi ích của quá nhiều người, lúc trước cô đã gặp không ít uy hiếp rõ ràng hoặc lén lút rồi, hiện tại có thêm một lần tấn công như thế này nữa thì có vẻ cũng bình thường thôi.
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cô ép bản thân mình phải tỉnh táo lại.
Cho dù đối phương là ai, chuẩn bị làm cái gì thì giờ khắc này, an toàn đều phải được đặt lên vị trí hàng đầu.
Lúc này, tài xế kiêm đội trưởng đội vệ sĩ quay đầu lại nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái rồi nói: “Tổng giám đốc Trịnh, phiền mọi người thắt chặt dây an toàn, tôi muốn tăng tốc!”
Đồng thời anh ta lấy ra bộ đàm rồi hạ thấp giọng nói: “Mấy người các cậu phụ trách ngăn cản đoàn xe kia lại, tôi đưa Tổng giám đốc Trịnh rời đi trước, tập hợp tại biệt thự số một Hương Sơn!”
Tuy Bùi Nguyên Minh đã tạm thời rời khỏi Thủ Đô nhưng sau khi biệt thự số một Hương Sơn bị Thanh Linh chiếm thì bà ta cũng không có ý định buông tay.
Hiện tại biệt thự số một Hương Sơn đã được bảo vệ kín như thùng sắt, có rất nhiều nhân viên an ninh ở cả trong tối lẫn ngoài sáng bảo vệ xung quanh đó, chỉ cần họ có thể trở lại nơi đó là có thể ứng phó với không ít nguy hiểm.
Phía bên kia bộ đàm truyền đến giọng nói: “Rõ!”
Trịnh Khánh Vân nhíu mày lại rồi nói: “Chị ơi, chúng ta có cần gọi cho anh rể hay không? Ở Thủ Đô anh ấy có nhiều người quen…”
Trịnh Tuyết Dương vừa định nói gì đó thì Thanh Linh đã lạnh lùng cười một tiếng, bà ta nói: “Gọi cho nó ấy hả? Gọi cho tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh kia thì có ích lợi gì? Các con nghĩ là nó có bản lĩnh như vậy thật đấy hả?”
“Nếu thật sự phải gọi thì cũng nên gọi cho cậu Long Thập Tam.
.
”
Vừa nói dứt lời thì Thanh Linh đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, Trịnh Tuyết Dương muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
“Ầm!”
Ngay khi Thanh Linh gửi tin nhắn thì tài xế cũng đã đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe nhanh chóng thoát ra từ phía bên trái.
Phía sau, hai chiếc xe chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của nhà họ Trịnh cũng một trước một sau nhanh chóng xoay ngang ra giữa đường cái để chặn lại đoàn xe phía sau.
“Vù!”
Nhưng ngay khi nhóm người Trịnh Tuyết Dương khí thế mạnh mẽ lao ra mấy trăm mét thì ở giao lộ phía trước đột nhiên xuất hiện ba chiếc xe Limousine chặn đường.
Rõ ràng là đối phương đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, mục đích cũng rất rõ ràng.
“Ầm!”
Tài xế nghiến răng nghiến lợi, giờ khắc này anh ta cũng không để ý được đến những thứ khác nữa mà đột nhiên đạp chân ga, động cơ xe phát ra tiếng kêu vang to lớn.
Ngay giây tiếp theo, chiếc xe chở Trịnh Tuyết Dương đâm thẳng vào phía bên trái của chiếc xe Limousine đứng giữa, hất văng nó sang một bên, sau đó tài xế chuẩn bị gian nan mở một đường máu.
- -----
!.