**********
Chương 2952
Trịnh Tuyết Dương nhìn bà mẹ đang làm loạn lên của mình mà cô cảm thấy cực kì mệt mỏi.
Hơn nửa tháng nay cô đã không liên lạc gì với Bùi Nguyên Minh rồi, lúc này chuyện xảy ra ở Cảng Thành và Las Vegas vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.
Trịnh Tuyết Dương không muốn tin là Bùi Nguyên Minh thật sự muốn giết mẹ mình, thế nhưng hình ảnh đẫm máu đó lại không ngừng xuất hiện trước mắt cô.
Lý trí nói cho Trịnh Tuyết Dương biết nếu Bùi Nguyên Minh muốn giết người thì nhất định sẽ h chóng hơn nhiều, nhưng tất cả những gì mà cô đã tận mắt nhìn thấy lại khiến.
cô nhớ lại hàng đêm.
Nghĩ đến đây thì Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này nữa hay không?”
Thanh Linh nhìn thấy vẻ mặt này của con gái thì trong lòng vui vẻ, sau đó bà ta cười nói: “Được được được, chúng ta không nói đến tên khốn kiếp này nữa!”
“Đúng rồi, đêm nay cậu Long Thập Tam thiếu mời mẹ tới phòng Phượng Hoàng mới mở trong khách sạn Nhã Nam dùng cơm, nghe nói chúng ta là nhóm khách mời đầu tiên đấy.
Con đi với mẹ đến mở rộng tầm mắt một chút nhé?”
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu nói: “Không được đầu, đêm nay con còn vài cuộc họp hành chính nữa..”
“Đi đi, nhất định phải đi! Làm việc thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ! Con là con gái, tìm người tốt mà kết hôn mới là quan trọng, ngày nào cũng vất vả như thể làm cái gì?”
“Hơn nữa sau khi con kết hôn với Long Thập Tam, nếu cậu ấy chia cho chúng ta hai phần mười trong số tiền lãi khi khai thác mỏ vàng là chúng ta đã có thể nằm trên vàng mà đếm tiền rồi, con đâu cần phải khổ cực như vậy..”
“Nói chung chuyện đêm nay là mẹ quyết định rồi! Con đừng có tỏ thái độ gì nữa đấy!”
Tính tình của Thanh Linh vẫn hung hăng như trước, đặc biệt là gần đây lại được Long Thương Húc tâng bốc nên bà ta càng lúc càng càn quấy, cố chấp.
Khi nói chuyện, bà ta dùng tay ra hiệu cho tài xế có thể lái xe.
Nhìn thấy đợt tranh cãi đầu tiên giữa mẹ và chị kết thúc thì Trịnh Khánh Vân ngồi trong góc nói nhỏ: “Mẹ ơi, chị ơi, đêm nay ăn gì thì con không biết.
Có điều buổi trưa chúng ta đi ăn lẩu đi, có người nói ở khu Đàm Tiêm Chủy mới mở quán lẩu Michelin, nó nổi tiếng ở trên mạng lắm..”
“Không được đi..”
Thanh Linh khóa trái cửa xe rồi nghiêm giọng nói: “Đừng cho là mẹ không biết con đang nghĩ cái gì.
Bắt đầu từ bây giờ, hai chị em các con không đứa nào được rời khỏi bên cạnh mẹ nửa bước”
“Đêm nay con cũng phải đi cùng tới khách sạn Nhã Nam, xem xem cậu Long Thập Tam có thể giúp con tìm được ai kha khá hay không.
Chờ hai chị em các con đều được gả vào danh gia vọng tộc hàng đầu thì mẹ có thể nhàn hạ được rồi”
Vẻ mặt Thanh Linh tràn ngập chờ mong.
Sau khi bà ta gặp người đến từ danh gia vọng tộc hàng đầu như Long Thương Húc thì Thanh Linh hoàn toàn khinh thường người giàu có bình thường.
Lúc trước bà ta còn nhìn chòng chọc vào tập đoàn Thiện Nhân của Bùi Nguyên Minh, thế nhưng hiện tại bà ta lại cảm thấy một tập đoàn Thiện Nhân vừa mới được niêm yết trên sàn chứng khoán ở trong mắt danh gia vọng tộc chân chính đứng đầu cũng chỉ là cái rắm mà thôi!
“Mẹ ơi, con không muốn kết hôn đầu, bây giờ là lúc sự nghiệp của con đang thăng tiến.
Mấy ngày trước tập đoàn Khai Sơn còn gọi điện thoại cho con, họ nói muốn nâng đỡ con thành ngôi sao internet đứng đầu”
“Sau này thu nhập mỗi ngày của con có thể lên đến bảy tỉ hai trăm tám mươi triệu, một năm là hai nghìn tám trăm tỉ đấy! Con muốn dựa vào chính bản thân mình trở thành đại gia!”
Trịnh Khánh Vân nhớ tới một chuyện nên vội vã mở miệng, cô ta cũng không muốn bị mẹ mình ép kết hôn.
“Mỗi ngày kiếm được bảy tỉ hai trăm tám mươi triệu…”
Thanh Linh kinh ngạc một lát, nhưng bà ta hoàn hồn lại rất nhanh rồi lạnh lùng nói: “Cho dù là một năm có thể kiếm được hai nghìn tám trăm tỉ hay ba nghìn năm trăm tỉ thì con có thể kiếm được trong bao lâu hả?”
“Loại cơm thanh xuân này ăn không được mấy năm đầu! Còn không bằng tranh thủ bây giờ con còn trẻ trung xinh đẹp thì tìm con rể tốt một chút, mẹ cho con biết, con đừng có học chị con làm mẹ mệt mỏi nữa!”
“Mẹ đã nói với cậu Long Thập Tam rồi, cậu ấy sẽ giới thiệu người đến từ năm môn phiệt lớn trong truyền thuyết cho con.
Con cứ chờ ngồi trên núi vàng núi bạc mà đếm tiền đi!”
- -----
!.