Trịnh Tuyết Dương cau mày, cô nghiêm giọng nói: “Mẹ à, con nhấn mạnh thêm một lần nữa, tiền kia đều là của nhánh thứ chín, không phải của con.
Con chỉ có mấy tỉ này thôi, hơn nữa cũng đã đưa cho mẹ cả rồi..”
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng: “Mẹ không quan tâm, mẹ nói cho con biết, không đưa cho mẹ hai chục, ba chục tỉ làm tiền tiêu vặt thì mẹ không để yên chuyện này đâu! Con đừng cho rằng giấu đi là sẽ xong với mẹ, mấy hôm nay tâm trạng của mẹ đang tốt nên mới không tính toán với con đấy thôi”.
Nói xong lời này thì Thanh Linh vui tươi hớn hở lấy ra một chiếc túi xách Himalayan Birkin của Hermes, dáng vẻ yêu thích không buông tay.
Himalayan Birkin của Hermes là dòng sản phẩm có giá lên tới vài tỉ một chiếc, thế nhưng lúc này Thanh Linh lại có, điều này khiến Trịnh Tuyết Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Mẹ ơi, cái túi này ở đâu ra đây?”
“Ở đâu ra hả? Đương nhiên là mẹ tự mua rồi!” Thanh Linh hừ lạnh một tiếng: “Không phải mẹ mua thì chẳng lẽ là con mua à? Đứa bất hiếu như con sẽ làm được chuyện như vậy hay sao?
Mẹ nói cho con biết, nếu như không phải cầu Long Thập Tam..”
Nói tới chỗ này thì Thanh Linh giật mình phát hiện ra mình nói lỡ mới nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trịnh Tuyết Dương.
Rõ ràng là Long Thương Húc đã dặn bà ta là có một số việc không thể để cho Trịnh Tuyết Dương biết.
“Đây là Long Thương Húc đưa cho mẹ đúng không?”
Giọng Trịnh Tuyết Dương không kìm lòng được mà cao lên vài quãng, cô nheo mắt nhìn mẹ mình rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ à, không phải là con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi sao? Con và cậu Long Thập Tam mới là giai đoạn hợp tác lần đầu mà thôi, tốt nhất là mẹ không nên tiếp xúc với anh ta, cũng đừng nhận bất cứ thứ gì từ anh ta cả, nếu không nhỡ bị người khác để lộ ra thì cả con và anh ta đều sẽ gặp rất nhiều phiền toái”
“Mẹ đưa túi xách cho con, con sẽ bảo thư ký trả lại cho anh ta.
Có còn thứ gì khác hay không để con trả lại luôn một thể.
Mẹ thích cái gì thì con sẽ dẫn mẹ đi mua”
Đột nhiên Thanh Linh giấu chiếc túi xách Himalayan Birkin trong tay ra phía sau, vẻ mặt cảnh giác nói: “Trịnh Tuyết Dương, con quá đáng rồi đấy! Đây là tình cảm giữa mẹ với cậu Long Thập Tam, liên quan gì đến con?”
“Cậu ấy tặng quà cho mẹ thì dựa vào cái gì mà mẹ lại phải trả? Hơn nữa mẹ nói cho con biết, mẹ không chỉ muốn nhận quà của cậu ấy mà cậu ấy còn mời mẹ tới Vũ Thành tham quan, cậu ấy nói sẽ đưa mẹ đi xem mỏ vàng.
Mẹ định mấy ngày nữa sẽ tới đó một chuyến”
Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương hơi sầm xuống, cô nói: “Mẹ không được đi!”
“Sao mẹ không được đi? Con làm con gái không đưa mẹ đi du lịch mà còn không cho người khác đối tốt với mẹ hay sao? Đầu óc con có vấn đề đấy hả?”
Con người Thanh Linh xoay tròn một hồi, sau đó bà ta lạnh lùng cười nói: “Mẹ biết rồi, con nghi ngờ cầu Long Thập Tam có ý đồ gì với con đúng không?”
“Mẹ cho con biết, cậu Long Thập Tam cực kì thẳng thắn, cậu ấy đã nói cho mẹ biết là cậu ấy.
vừa gặp đã có cảm giác rất thân thiết với con rồi.
Hơn nữa cậu ấy còn cảm thấy mẹ rất hòa ái dễ gần, là ứng cử viên mẹ vợ lý tưởng của cậu ấy nữa, thế nên cậu ấy mới không nhịn được mà đổi xử tốt với mẹ!”
“Cậu ấy đã nói rất nhiều lần là việc cậu ấy tốt với mẹ không liên quan gì với những chuyện khác cả, bảo mẹ không cần có áp lực!”
“Con xem đi, con xem đi, đây chính là tầm mắt, đây chính là lòng dạ!”
“Tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh mà con cứ nhớ mãi không quên kia có thể làm được như thể hay không? Nó chỉ ước gì giết chết được mẹ mà thôi!”
Nói tới Bùi Nguyên Minh thì Thanh Linh lại tức giận đến mức cả người phát run: “Được rồi, mẹ không muốn nói thêm nữa, mẹ cũng lười tính toán nợ nần cũ với tên khốn kiếp kia! Thế nhưng chỉ có một chuyện!”
“Mẹ không quan tâm bây giờ con và nó là ly hôn thật hay giả! Nói chung, bắt đầu từ bây giờ, con không được liên hệ với tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh kia nữa!”
- -----
!.