**********
Trịnh Tuyết Dương từ từ đóng bản hợp đồng trong tay lại rồi nói: “Cậu Long Thập Tam, tôi rất cảm ơn lời mời của cậu.” “Nhưng mà, tôi thấy trước khi khi bàn ổn thỏa thì tham quan hay gì đều không có ý nghĩa gì cả”
Long Thương Húc nhẹ nhàng nói: “Nếu như không có lợi cho việc hợp tác thương mại thì cứ coi như là đi dạo bình thường thôi được không?” “Đúng rồi, tôi quên nói với cô, tôi mời dì Thanh đến Vũ Thành chơi một chuyến, dì ấy vui vẻ đồng ý với tôi rồi...!“Hi vọng đến khi đó Tuyết Dương cũng có thể đến cùng.
“Dù sao thì cô cũng không thể để mẹ cô một thân một mình đến chỗ lạ nước lạ cái như vậy được.”
Chiếc trán căng bóng Trịnh Tuyết Dương xuất hiện vài nếp nhăn.
Với cậu Long Thập Tam ân cần kinh khủng này, cô không biết xử lý thế nào cả.
Một mặt, vì chuyện cá cược lúc nước nên cô và Bùi
Nguyễn Minh đã nửa tháng không liên lạc với nhau rồi.
Một mặt khác, Thanh Linh cứ liên tục yêu cầu màn kịch ly hôn giả của cô và Bùi Nguyễn Minh phải làm thành thật, điều này khiến cô thấy rất phân vân.
Dường như anh ta đã nhìn ra tâm trạng Trịnh Tuyết
Dương không được ổn định lắm, Long Thương Húc cười mỉm, nói: “Được rồi, Tuyết Dương, hôm nay tôi không làm phiền cô nữa!” “Có đến Vũ Thành hay không, tôi đợi câu trả lời của cô nhé.” "Bọn tôi đi trước đây.
“Nhưng mà cho dù cô không đồng ý lời mời của tôi thì việc hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, cô không cần phải thấy áp lực gì đâu”
Vừa nói, Long Thương Húc vừa đứng lên rồi quay người rời đi.
Dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú mang theo khí chất đẳng cấp mà chỉ có người của hào môn mới có.
Anh ta lúc này khiến tất cả các cô gái có mặt ở đó đều nhìn mình với ánh mắt mê mẩn.
Nhìn Long Thương Húc rời đi, ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương lại chuyển về bản hợp đồng trong tay, cô cảm giác rất mệt mỏi.
Nhà họ Chân ở thủ đô rất mong cô có thể giành được hợp đồng này.
Dù sao thì có thể hợp tác khai thác quặng vàng cũng như việc nằm không kiếm tiền vậy.
Thế nhưng thái độ của Long Thương Húc và sự mạnh mẽ vô hình của anh ta khiến cô thấy đau đầu vô cùng.
Bốn giờ chiều, sau khi xử lý một vài chuyện xong, Trịnh Tuyết Dương đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, bước lên chiếc xe Limousine của riêng mình.
Thế nhưng vừa lên xe thì cô lại muốn rời đi theo bản năng.
Bởi vì ngoài Trịnh Khánh Vân đang tỏ vẻ đáng thương ra thì Thanh Linh đeo châu báu đầy người cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Trịnh Tuyết Dương nhìn Trịnh Khánh Vân một cái, vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân trông rất bất lực: “Chị, mẹ chúng ta muốn đón chị tan làm, chị không thể không cho bà ấy đến đúng không?” “Hơn nữa em cũng không ngăn được.”
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, cô chỉ nhìn Thanh Linh với ánh mắt phức tạp rồi đi lên xe, nhỏ giọng nói: “Mẹ " “Mẹ, cô còn biết gọi mẹ à?”
Thanh Linh giơ tay lên chỉ vào Trịnh Tuyết Dương, mång: “Sao hả, làm người đứng đầu nhánh thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô thì quên mất tôi là mẹ cô rồi hả?” “Tôi nói cho cô biết, đừng nói là trưởng nhánh thứ chín, cho dù cô có là trưởng họ nhà họ Chân ở thủ đô thì tôi vẫn là mẹ cô.
Đây là quan hệ huyết mạch mà cô không thể thay đổi được.” “Cô dám bơ tôi, không nghe điện thoại của tôi thì tôi sẽ kiện cô lên tòa.” “Tôi phải để cả cái thủ đô, thậm chí là cả giới thượng lưu biết Trịnh Tuyết Dương cô bất hiếu.
Trịnh Tuyết Nhi đau đầu vô cùng, nói: “Mẹ, có bao giờ con không nghe lời mẹ đâu.” “Gần đây con bận chuyện công việc, không có thời gian để ý đến mẹ nhưng không phải con đưa mẹ một tấm thẻ mấy tỉ rồi sao?” “Lẽ nào vẫn không đủ dùng à?” "May ti?"
Thanh Linh bật cười một cái.
“Đừng tưởng tôi không biết bây giờ tài sản mà cô có hàng trăm nghìn tỷ rồi." “Tôi nói cho cô biết, đống đó đều là của tôi hết!”.