Thấy tài xế của Trịnh Tuyết Dương lại tàn nhẫn như thế thì giờ khắc này, từ trong chiếc xe Limousine vừa bị hất văng, có mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang nhảy ra ngoài.
Mặc dù trông bề ngoài của họ có hơi nhếch nhác, thế nhưng họ đều lấy súng ống ra bắn về phía chiếc xe mà Trịnh Tuyết Dương đang ngồi.
“Pằng pằng pằng!”
Chiếc xe đang lao nhanh run lên, một bánh xe phía sau bị bắn nổ khiến xe ngay lập tức và đập lung tung trên đường cái.
Sắc mặt tài xế hoàn toàn trắng bệch, anh ta nắm chặt lấy vô lăng, cố gắng khiến xe không bị lật.
Thanh Linh đã sợ đến mức mắt trợn trắng, suýt ngất xỉu từ lâu.
Tuy Trịnh Khánh Vân hơi bình tĩnh hơn một chút nhưng khuôn mặt nhỏ cũng đã trắng bệch.
Tuy cô ta đã gặp không ít chuyện, thế nhưng bị người ta đuổi giết trên đường thì đúng là lần đầu tiên mới gặp phải.
Chỉ có Trịnh Tuyết Dương mấy ngày nay đã trưởng thành hơn rất nhiều nên cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cô nghiêm giọng nói: “Gọi người phía sau đến chi viện.
Khóa kín cửa xe lại! Báo cảnh sát!”
Tài xế khẽ gật đầu, tuy anh ta cảm thấy báo cảnh sát rất mất mặt nhưng vào lúc này thì cũng không chú ý được nhiều chuyện như thế.
Anh ta nhanh chóng khóa cứng cửa xe, đồng thời dùng di động bấm số gọi cảnh sát.
Lúc này bên ngoài đã có bảy, tám người nước ngoài mặc âu phục nhanh chóng xuống xe.
Trong tay họ ngoại súng ống ra thì còn có cả chuỳ sắt được chế tạo đặc biệt nữa.
Sau khi phát hiện không thể mở cửa xe được thì họ lập tức bắt đầu dùng chuỳ sắt đập vào cửa sổ xe.
Những người này đều có võ công rất mạnh, chuẩn bị đầy đủ, vừa nhìn đã biết là dân chuyên.
Lúc này, một người nước ngoài trông có vẻ như thủ lĩnh đang cầm một điếu xì gà, dùng tiếng Đại Hạ lơ lớ nói: “Nhanh lên, nhất định phải bắt sống cô gái này, hai người khác có cũng được mà không có cũng không sao”
Người đó vừa nói dứt lời thì tốc độ của bảy, tám người nước ngoài này càng nhanh hơn, theo những cú đập mạnh của họ thì lớp kính đàn hồi được chế tạo đặc biệt trong xe cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Thanh Linh sợ đến mức không ngừng kêu gào, khuôn mặt nhỏ của Trịnh Khánh Vân cũng trắng bệch.
Nhưng lúc này cô ta vẫn dũng cảm chắn trước người Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương, không muốn mẹ và chị gái của mình bị thương.
Lúc này tài xế máu me đầy đầu cũng tỉnh táo lại, nhưng anh ta không lao ra ngoài mà lấy ra một khẩu súng lục ổ quay từ hộp tỳ tay trên ghế phụ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm bên ngoài.
Việc hiện tại cần làm là kéo dài thời gian, đợi đến lúc người phe mình và cảnh sát đến.
“Ầm ầm ầm!”.
Sau khi bị đập liên tiếp, rốt cuộc lớp kính cũng sắp vỡ tan, cho dù là xe được chế tạo đặc biệt mà bị đập phá như vậy thì cũng không chịu nổi.
Nhưng đúng lúc đó, trên con đường phía sau có một bóng người cầm Đường đao trong tay xuất hiện.
Cây đạo trong tay anh ta nháy mắt ra khỏi vỏ, cả người lao thẳng về phía bên này.
Đám người nước ngoài kia theo phản xạ ngẩng đầu, giây tiếp theo có hai kẻ không nói không rằng lao thẳng ra ngoài.
“Phụt phụt!”
Thánh Quang Thập Tự Trảm xé gió lao ra, thân phận của những này người nước ngoài này đã rất rõ ràng.
Nhưng ngay khi vừa đối mặt thì hai Thánh Điện Kỵ Sĩ lao ra đầu tiên đã cả người phát run rồi nhũn ra trên mặt đất.
“Dùng súng đi!”
Kỵ Sĩ Bàn Tròn đứng đầu cực kỳ bình tĩnh, lúc này anh ta nhanh chóng lấy ra súng rồi lớn.
tiếng ra lệnh.
“Ầm ầm ầm!”.
Các Thánh Điện Kỵ Sĩ đồng loạt lấy ra súng được chế tạo đặc biệt gài bên hông rồi điện cuồng bóp cò.
Nhưng lúc này thân hình của người đàn ông cầm đường đao trong tay cũng không ngừng né tránh, lần nào cũng có thể đúng lúc nó được các viên đạn chì, thân hình của anh ta rất nhanh, mang theo một tia ánh trăng lao về phía trước.
“Phụt phụt phụt!”
Đám Thánh Điện Kỵ Sĩ cầm súng trong tay đến kêu cũng chưa kịp kêu đã ngã chổng vó trên mặt đất.
Một đòn gục hết!
- -----
!.