Giang Ngọc Hạ thuận tay tát mười cái để xả giận, đánh cho Tôn Thanh Trúc mặt mũi bầm dập, không ngừng hét thảm.
| “Có phải những năm này nhà họ Giang chúng tôi quá khiêm tốn, cho nên đám.
các người cảm thấy có thể tùy ý ức hiếp nhà họ Giang chúng tôi?”
“Có phải ông nội tôi dễ dàng tha thứ cho mấy người, trái lại khiến cho đám các người cảm thấy nhà họ Giang chúng tôi đã không còn quyền uy gì?”.
“Có phải cô cho rằng dựa vào chủ nhân phía sau người kia thì không cần sợ nhà họ Giang chúng tôi nữa?”
“Bốp!”.
“Biến khỏi mắt bà đây” Một cái tát sau cùng của Giang Ngọc Hạ trực tiếp tát bay Tôn Thanh Trúc.
“Tôi cho cô một cơ hội, lập tức thu dọn đồ biến đi, nếu như lần sau tôi còn nhìn thấy cô ở Kim Ngọc Lâu, tôi giết chết cô” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Tôn Thanh Trúc tóc tại bù xù, mặt mũi bầm dập, cô ta đã sớm không còn dáng vẻ vênh váo đắc ý khi lúc mới đi vào trong phòng khách nữa.
Chỉ có loại cảm giác chật vật và thê thảm không nói ra được kia.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không cảm thấy gì, ngược lại có chút tán thưởng nhìn qua Giang Ngọc Hạ.
Thân là cháu gái của phân hội trưởng Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, nếu như làm việc quá mức sợ hãi rụt rè, trái lại sẽ khiến Bùi Nguyên Minh khinh thường.
Nhưng cô ta làm việc quả quyết như thế, trong mắt không chứa nổi hạt cát, rất có vài phần khí thế nữ hiệp giang hồ, trái lại khiến cho Bùi Nguyên Minh có mấy phần coi trọng nữ sinh này.
Mà đám người còn lại đều trợn mắt há mồm nhìn Giang Ngọc Hạ.
| Hiển nhiên bản thân bọn họ cũng không nghĩ đến, ngày thường Giang Ngọc Hạ nhìn qua lịch sự an tĩnh, một khi nổi giận lại có khí thế như vậy.
| Cái gọi là hạc giữa bầy gà chính là nói Giang Ngọc Hạ lúc này.
“Cô Giang, Kim Ngọc Lâu này cũng không phải của một mình nhà họ Giang cô, cô chưa được sự cho phép của các cổ đông khác đã tùy ý đánh quản lý của Kim Ngọc Lâu, còn chuẩn bị đuổi việc cô ta?”
“Điều này có phù hợp với quy củ không?”
Ngay tại lúc Tôn Thanh Trúc chuẩn bị lộn nhào rời đi, trước cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó liền thấy mười nam nữ nổi đuôi nhau đi vào.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Đi đầu là một người phụ nữ với gương mặt tinh xảo, dáng người vô cùng mê người.
Tuy tuổi tác không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, nhưng trên người lại mang theo loại khí chất quý phụ.
Trên người cô ta mặc một chiếc váy mới nhất của thương hiệu Givenchy, dưới chân là đôi giày Jimmy Choo, cổ tay tùy ý đeo một chiếc lắc tinh xảo, tôn lên khí chất giống như tiên nữ của cô ta.
| Hai đùi trắng nõn, trước ngực chập trùng rung động lòng người.
Chỉ có thể nói, khí chất và phong tình của người phụ nữ này căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Hứa Tuyết Kỳ của nhà họ Hứa Cảng Thành.
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nheo mắt nhìn người phụ nữ này, đồng thời cũng lộ ra vẻ tán thưởng, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất xinh đẹp, cũng rất am hiểu nên thể hiện ra ưu điểm mê người của mình, nói một cách đơn giản, đây là một người phụ nữ tâm cơ.
Chỉ nói ngay đến cách ăn mặc của cô ta đã thể hiện ra đẳng cấp, căn bản không phải là thứ mà người phụ nữ bình thường sánh được.
Tôn Thanh Trúc nhìn thấy cô ta xuất hiện, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lúc này cô ta lảo đảo đứng lên, vẻ mặt ấm ức gọi.
“Cô Hứa”
Những người khác cũng quay sang nhìn không, cả nam lẫn nữ đều run rẩy đứng lên chào hỏi.
“Cô Hứa” Chỉ có Giang Ngọc Hạ là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hứa Tuyết Kỳ, lạnh lùng nói.
“Cô Hứa, tôi đánh một con chó của nhà họ Giang chúng tôi, cô cũng muốn hỏi đến à?”
“Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Hứa các cô ư? Tôi thấy hình như nhà họ Hứa các cô đã quản quá rộng rồi thì phải”
“Các cô còn chưa lên làm người đứng đầu Cảng Thành mà đã thích bao đồng như vậy?”
| Lúc này Giang Ngọc Hạ đã rất rõ ràng đối phương vì mình mà đến, cho nên ngôn từ của cô ta sắc bén đến đáng sợ.
- -----------------