Nghe được ba chữ Hứa Tuyết Kỳ, vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng, lúc này Châu Tứ Hải nhất thời sợ hãi, vẻ mặt anh ta lúng túng ngồi xuống, cúi đầu không dám nói lời nào.
Mà đám người khác cũng quay sang nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
Hứa Tuyết Kỳ chẳng những là cô cả của nhà họ Hứa – Một trong bốn gia tộc hàng đầu ở Cảng Thành.
Hơn nữa nghe nói cô ta và Bùi thiếu chủ - Bùi Cửu Thiên của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas đi lại rất gần, quan hệ tâm đầu ý hợp.
Đắc tội với Hứa Tuyết Kỳ cũng chính là đắc tội với Bùi Cửu Thiên.
Những cậu ấm cô chiêu hạng hai ở đây nghe thấy ba chữ Bùi Cửu Thiên thì trực tiếp hoảng sợ, không dám đắc tội với anh ta.
“Cô Giang, nếu đã biết là cô Hứa sắp tới, cô cũng hiểu nên làm như thế nào | rồi chứ?”
Tôn Thanh Trúc mang theo nụ cười ý tứ xâu xa mỉm cười nhìn Giang Ngọc Hạ.
“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì mời các người đi đến bàn cạnh nhà vệ sinh ở đại sảnh đi”.
“Một lát nữa tôi sẽ cho người đưa chút đồ ăn và nước uống gì đó qua đấy, cô yên tâm đi, bao no”.
Nhìn dáng vẻ cười như không cười của Tôn Thanh Trúc, Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại, người phụ nữ này chính là có ý đồ xấu.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Nếu như tối hôm nay Giang Ngọc Hạ thật sự bị ba chữ Hứa Tuyết Kỳ dọa cho hoảng sợ.
Như vậy mặt mũi nhà họ Giang, phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, chỉ sợ sẽ mất sạch.
| Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh cho ra Giang Ngọc Hạ chuẩn bị đứng lên nhận sợ, đã thấy trên gương mặt của cô ta hiện lên ý cười.
Sau đó cô ta chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Tôn Thanh Trúc.
“Quản lý Tôn, nếu như cô là quản lý của nhà hàng này, vậy chắc hẳn cô cũng nên biết hiện tại chủ nhân của nhà hàng này là ai nhỉ?” Giang Ngọc Hạ mỉm cười mở miệng nói.
Vẻ mặt Tôn Thanh Trúc giễu cợt nói.
“Tôi đương nhiên biết, hình như nhà họ Giang các cô cũng có phần, chỉ là.”
“Bốp.” Không đợi Tôn Thanh Trúc nói hết lời, Giang Ngọc Hạ đã trở tay tát cô ta một cái.
“Biết ai là chủ nhân rồi, thế mà cô còn dám ở chỗ này nhảy nhót tưng bừng hả? Một con chó nuôi thả lâu lại xông lên cắn người, cho mình là chủ?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Á!” Lúc này đây, Tôn Thanh Trúc ôm má lảo đảo lùi ra sau, trong nháy mắt trên gương mặt trắng nõn có thêm một dấu tay, không ít phấn trang điểm trên mặt cô ta cũng theo đó rơi xuống.
Ngoại trừ điều đó, khóe miệng của cô ta còn có máu tươi chảy ra, nhìn vô cùng chật vật.
Che gương mặt sưng đỏ của mình, vẻ mặt Tôn Thanh Trúc khó mà tin nói.
“Giang Ngọc Hạ, cô dám đánh tôi?” Lúc này vẻ mặt Tôn Thanh Trúc tràn ngập không thể tin được và chấn động, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không nghĩ đến, Giang Ngọc Hạ thế mà lại ra tay với mình.
Bởi vì Giang Hoành Lâm quá mức khiêm tốn, cũng bởi vì cổ phần của Kim Ngọc Lâu không ngừng bị chuyển ra.
Ở trong mắt Tôn Thanh Trúc, nhà họ Giang đã sớm là mặt trời lặn cuối chân núi rồi.
Giang Ngọc Hạ - Cô cả nhà họ Giang cũng chỉ là còn một tấm da cọp mà thôi, bản thân cô ta là quản lý của Kim Ngọc Lâu, lương một năm hơn ba mươi lăm tỷ, nhưng so sánh với con khốn Giang Ngọc Hạ này thì có địa vị hơn nhiều.
Thế nhưng lúc này đây, cô ta lại bị con khốn đó đánh?
Hơn nữa chính mình đã nhắc đến Hứa Tuyết Kỳ, Giang Ngọc Hạ còn không hiểu được thức thời biến đi?
Chẳng lẽ cô ta không biết Hứa Tuyết Kỳ là nhân vật mà cô ta tuyệt đối không đắc tội được?
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Tôn Thanh Trúc, làm cho mặt mũi của cô ta mất sạch, lúc này Tôn Thanh Trúc che mặt, căm tức nhìn Giang Ngọc Hạ rồi nói.
“Con khốn, cô có biết mình đang làm gì không?” “Bốp!”.
Giang Ngọc Hà lại tát một cái.
“Cô mù à, không biết tôi đang làm gì à?” “Bốp!”
“Một con chó mà nhà họ Giang chúng tôi nuôi lại dám sửa inh ỏi với chủ, tôi tát một cái thì sao chứ?”
“Bốp! Ai cho cô lá gan cho dám đuổi Giang Ngọc Hạ tôi trong Kim Ngọc Lâu”.
“Bốp!”.
“Là ai cho cô lá gan đám đến khiêu chiến nhà họ Giang chúng tôi?”
- -----------------