- -----------------“Chậc chậc chậc, Giang Ngọc Hạ, cô đang nói gì thế? Chẳng lẽ cô đã quên Kim Ngọc Lâu này, nhà họ Giang các cô cũng chỉ có ba mươi phần trăm cổ phần thôi à? Mà nhà họ Hứa chúng tôi có bốn mươi phần trăm đấy.
Hứa Tuyết Kỳ dẫn theo người đi đến trước mặt Giang Ngọc Hạ, trên dưới đánh giá cô ta một lượt, thản nhiên nói.
“Nói một cách đơn giản, Kim Ngọc Lâu này, nhà họ Hứa chúng tôi mới thật sự là chủ.” “Quản lý Tôn là quản lý mà nhà họ Hứa chúng tôi thuê.
Cô ta là người mà Giang Ngọc Hạ cô có thể đánh? Có thể nhục nhã? Có thể bảo cô ta cút đi ư?”
Tôn Thanh Trúc nghe thấy thế, trên gương mặt sưng vù của cô ta đều là vẻ vênh váo.
Hiển nhiên có Hứa Tuyết Kỳ làm chỗ dựa, cô ta tự nhận là có thể ép được Giang Ngọc Hạ một đầu.
“Nhà họ Hứa các cô mới là chủ nhân?” Giang Ngọc Hạ cười lạnh một tiếng.
“Hứa Tuyết Kỳ, tôi đề nghị cô nên đi khám bác sĩ trước, để bác sĩ lấp đầy hố bên trong đầu cô, sau đó mới cho cô đi ra ngoài, tránh cho cô mất mặt xấu hổ, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Hứa “Cô đừng quên, lúc trước khi nhà họ Giang chúng tôi chuyển nhượng cổ phần, mọi người đều rất rõ ràng, nhà họ Giang chúng tôi mới chính là người vĩnh viễn có quyền nói chuyện ở Kim Ngọc Lâu này.” “Rất rõ ràng? Vĩnh viễn có quyền nói chuyện?” Hứa NTuyết Kỳ nghe thấy thế thì cười duyên một tiếng.
“Giang Ngọc Hạ, cô cũng đâu phải mới ngày đầu lăn lộn trong xã hội này, sao cô còn ngây thơ như vậy chứ? Trên thế giới này, chỉ có hiệp nghị giấy trắng mực đen, mà không có ước định bằng mồm.” “Cô nói lúc trước rõ ràng nhà họ Giang các người là người nói chuyện? Vậy tôi cũng nói, từ rất lâu trước đó, nhà họ Giang các người đã không thể xen vào chuyện của Kim Ngọc Lâu nữa.” “Hơn nữa những năm gần đây, nhà họ Giang các người căn bản không phải ai đến quản lý Kim Ngọc Lâu, từ việc thông báo tuyển dụng nhân viên cho đến các vấn đề khác của Kim Ngọc Lâu, đều là do nhà họ Hứa chúng tôi xử lý “Nói một cách đơn giản, nhà họ Giang các người ngoại trừ hàng năm cầm tiền hoa hồng thì ở Kim Ngọc Lâu này, mấy người chẳng có tiếng nói gì, cho nên tôi đề nghị tốt nhất cô nên xin lỗi quản lý Tôn, sau đó thu hồi lại những gì vừa nói.” “Nếu không một lát nữa làm ầm ĩ lên, nhà họ Giang các người cũng sẽ mất mặt, chị đây cũng là vì muốn tốt cho em đấy, cô hiểu ý tôi chứ?”
Giang Ngọc Hạ lạnh lùng nói.
“Chia hoa hồng? Hứa Tuyết Kỳ, cô không nhắc đến chuyện này thì tôi còn chưa muốn tìm cô tính sổ đâu.” “Những năm gần đây các người làm ăn dối trá, hàng năm chia hoa hồng cho nhà họ Giang chúng tôi chưa đến ba trăm năm mươi triệu.
Nhà họ Giang chúng tôi nề mặt đều là người trong giới thượng lưu, giữ thể diện cho nhà họ
Giang các người, không so đo với mấy người.” “Các người thì hay rồi, càng thêm được đà lấn tới, còn muốn cướp quyền trong tay nhà họ Giang chúng tôi.”
Vẻ mặt Giang Ngọc Hạ lạnh lẽo đạm mạc.
“Được rồi.
Nếu như các người đã muốn giấy trắng mực đen, tôi sẽ cùng với các người giấy trắng mực đen.
Tôi cho Kim Ngọc Lâu ba ngày, sau ba ngày chuyên viên kế toán cao cấp của nhà họ Giang chúng tôi sẽ đến kiểm tra sổ sách.
Tôi phải điều tra xem, những năm gần đây Kim Ngọc lâu này chia hoa hồng cho nhà họ Giang chúng tôi, rốt cuộc là bao nhiêu.”
Nghe nói như thế sắc mặt của Tôn Thanh Trúc cũng đột nhiên thay đổi.
Những năm gần đây rất nhiều tiền hoa hồng thuộc về nhà họ Giang đều bị nhà họ Hứa lấy đi.
Tuy lúc làm sổ sách, Tôn Thanh Trúc dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng vấn đề là, nếu có nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra sổ sách, nhất định có thể tra ra được vấn đề.
Lúc này Tôn Thanh Trúc vô thức nhìn Hứa Tuyết Kỳ, vẻ mặt cầu cứu.
Nụ cười trên mặt Hứa Tuyết Kỳ cũng thu liễm mấy phần, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Ngọc Hạ, thản nhiên nói.
“Chia hoa hồng cho các người rồi, còn gì hay để kiểm tra?"