“Hơn nữa những năm gần đây nhà họ Giang các người căn bản không quản lý chuyện của Kim Ngọc Lâu, còn muốn tay không bắt sói hàng năm lấy ba phần hoa hồng của nơi này? Có phải nhà họ Giang các người đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không?” | “Tôi nói cho cô biết một phần thuộc về nhà họ Giang các người này, toàn bộ đều nằm trong tay nhà họ Hứa chúng tôi.”
“Hàng năm nhà họ Hứa chúng tôi chịu bỏ ra ba trăm năm mươi triệu để đuổi nhà họ Giang các người, như thế đã là rất nể mặt các người rồi”.
“Nếu như các người không phục thì có thể đi báo cảnh sát, có thể đi kiện chúng tôi, trái lại tôi muốn xem xem, làm lớn chuyện này lên, ai sẽ là người mất mặt"
Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ vô cùng sắc bén.
“Thật ư? Những năm nay tiền hoa hồng của nhà họ Giang chúng tôi đều ở trong tay nhà họ Hứa các cô?”
Giang Ngọc Hạ cũng không tức giận, trái lại còn cười nói.
“Như vậy nhà họ Giang chúng tôi còn phải cảm ơn nhà họ Hứa các cô đã giúp chúng tôi tiết kiệm tiền rồi”
“Nếu đã như thế, tôi cứ dựa theo lãi hàng năm là mười phần trăm để tính nợ là được”.
“Những năm gần đây, tôi không quan tâm nhà họ Hứa các người giữ lại của nhà họ Giang chúng tôi bao nhiêu tiền, toàn bộ đều tăng thêm mười phần trăm lãi”.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Tôi cho cô thời gian một tuần lễ, đến lúc đó đưa trả không thiếu một xu cho chúng tôi.
Nhà họ Hứa các cô gia nghiệp lớn, sẽ không thiếu chút tiền lẻ này của nhà họ Giang chúng tôi đâu nhỉ?” | “Về phần báo cảnh sát, mất mặt? Nhà họ Giang chúng tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó, chẳng qua tôi nghe nói nhà họ Hứa muốn cạnh tranh vị trí Cảng Đốc đời tiếp theo?”
“Một gia tộc mà ngay cả tín dự cơ bản cũng không có lại muốn cạnh tranh Cảng Đốc? Cô cảm thấy nếu như làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó những nghị viên kia còn bỏ phiếu cho nhà họ Hứa các cô à?”
Vẻ mặt Giang Ngọc Hạ lạnh nhạt, nhưng lại giết người xuyên tim, một đạo | đâm vào chỗ yếu hại của nhà họ Hứa.
“Đủ rồi, Giang Ngọc Hạ, cô đừng có đứng đấy ăn không nói có”.
Hứa Tuyết Kỳ thu liễm nụ cười trên mặt, lúc này vẻ mặt và giọng nói của cô ta đều mang theo mấy phần nghiêm túc.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Tôi nói cho cô biết, những năm gần đây, lợi nhuận của Kim Ngọc Lâu đều là của nhà họ Hứa chúng tôi, không liên quan gì đến nhà họ Giang các người, cô cũng đừng mơ tưởng hão huyền đến số tiền đó”
“Hơn nữa chút cổ phần đó của nhà họ Giang các người cũng không có tư cách quản chuyện của Kim Ngọc Lâu.
Nếu như cô biết điều thì đi nói với ông cụ Giang nhà có một tiếng, nhanh chóng bán ba mươi phần trăm kia cho nhà họ Hứa chúng tôi, như thể ai cũng không mất mặt.
Còn nữa tốt nhất nhà họ Giang các người cũng đừng vỗ ngực tự xưng là chủ nhân của Kim Ngọc Lâu nữa”
“Hôm nay nể mặt của phân hội trưởng Giang, tôi không chấp nhặt chuyện này, nếu như lại có lần tiếp theo, tôi sẽ tự tay xé nát cái miệng này của cô, hiểu chưa?”
“Hiện tại tôi cho các người một phút đồng hồ, lập tức biến khỏi phòng Thiên Tự.
Nếu không thì đừng trách tôi đối với các người không khách khí”
Hứa Tuyết Kỳ nheo mắt, sau đó vỗ tay, nhất thời gặp được mấy người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau cô ta đi ra, mỗi một người đều mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Ngọc Hạ.
Nhà họ Giang quản lý phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, đương nhiên là vô cùng cường thể.
Nhưng vấn đề là nhà họ Hứa chẳng những là một trong bốn gia tộc đứng đầu của Cảng Thành, mà sau lưng còn có Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas.
- Một khi ầm ĩ, nhà họ Hứa cũng không sợ nhà họ Giang.
Giang Ngọc Hạ nhìn qua dáng vẻ sát khí lúc này của Hứa Tuyết Kỳ, vẻ mặt của cô ta trở nên lạnh lẽo..
“Hứa Tuyết Kỳ, nể mặt giao tình của hai nhà trong nhiều năm, tôi cũng cảnh cáo cô.
Hôm nay tôi ở chỗ này thay mặt ông nội mở tiệc chiêu đãi anh Bùi, các người biết điều thì lập tức cút ra ngoài, trong vòng một tuần trả lại tiền lãi cho nhà họ Giang chúng tôi, nếu không cô cũng đừng trách nhà họ Giang chúng tôi không nể tình”
- -----------------