“Bùi Nguyên Minh?” Nghe thấy ba chữ này, một đám người Đảo Quốc đều phản ứng lại.
Hóa ra người này chính là Bùi Nguyên Minh đã giết chết Takei Naoto sao?
Trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ người Đảo Quốc đang ngồi quỳ trên đất đều nhảy dựng lên, ai nấy cũng rút trường đao Đảo Quốc bên eo ra, nhanh chóng bao vây anh lại.
.
Ngôn Tình Sắc
Trong lúc nhất thời, đao kiếm mọc lên như rừng trong biệt viện.
“Bùi Nguyên Minh?”
Takei Seiichiro chậm rãi đi lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh lùng, bảo: “Cậu đã giết em trai tôi, tự ý xông vào linh đường của em trai tôi, lái xe đâm người, nhục mạ ba tôi! Tôi không thể tha! Cậu coi người Đảo Quốc tôn quý chúng tôi đều là giấy cả sao?”.
Lúc này, Takei Seiichiro tức giận không chịu được.
Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ, Takei Seiichiro còn chưa xông đến cửa, mà Bùi Nguyên Minh lại dám tìm tới cửa.
Quả đúng là khinh người quá đáng, không coi người Đảo Quốc cao quý bọn họ ra gì.
Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Mà những người Đảo Quốc này, người nào cũng đều mang vẻ mặt không chịu nổi nhục, lúc này đều hộ to gọi nhỏ, định xông tới, dường như muốn mỗi người một đao, băm Bùi Nguyên Minh thành thịt vụn.
Trần Hồng Điệp cũng nhẹ nhàng bảo: “Bùi Nguyên Minh, anh quá đáng quá rồi.
Anh cho rằng có tổng Quốc Đạt che chở cho anh, thì anh có thể làm xằng làm bậy ở Cảng Thành được sao? Giết người, không tôn trọng linh đường, nhục mà bạn bè quốc tế! Anh thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn cô ta, lạnh lùng bảo: “Giết Takei Naoto? Nếu tội giết anh ta, thì tối qua anh, ta đã chết rồi! Cô cảm thấy anh ta có tư cách làm bẩn tay tôi sao?”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đá người trong tay xuống mặt đất: “đàn bà này đã nhìn thấy chứng cứ, cô hỏi cô ta xem, tôi có giết Takei Naoto hay không?”.
Mấy người Đảo Quốc nhìn qua theo bản năng, sau đó ai nấy cũng đều thất thanh kêu lên: “Cô cả?” Takei Seiichiro cũng sững sờ, không ngờ Takei Rumiko lại rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh.
Trần Hồng Điệp nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Lúc này, Takei Seiichiro lạnh lùng bảo: “Bùi Nguyên Minh, cậu có ý gì? Giết em trai tôi chưa đủ, lại còn định giết cả em gái tôi sao? Cậu thật sự cho rằng nhà Takei chúng tôi không có người sao?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Đầu anh bị úng nước à? Tôi muốn giết cô ả, thì còn cần dẫn cô ả tới đây sao? Chiều ngày hôm nay, tôi đã dẫn cô ả tới sở cảnh sát Cảng Thành một chuyến để kiểm tra camera hành trình trên xe của Đổng Hoài An, và camera của nhà họ Đổng”.
“Sự thật chứng minh, tôi không có thời gian giết người, cũng không hề giết người.
Mà cái gọi là nửa dấu vận tay kia cũng vừa vặn trái ngược với dấu vân tay của tôi, chứng minh có người đã lấy dấu ở nơi khác, sau đó đặt lên thanh đao.
Những bằng chứng này, chắc hẳn cũng đủ chứng minh tôi không hề giết thằng phế vật trong quan tài kia rồi chứ?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, lại khiến tất cả mọi người đều xôn xao.
Rõ ràng, nếu Bùi Nguyên Minh đã dám dẫn Takei Rumiko tới xem những bằng chứng đó, vậy anh chính là cây ngay không sợ chết đứng.
Lẽ nào, anh ta thật sự không giết chết Takei Naoto sao?
Mà nghe được lời nói của anh, cả người Trần Hồng Điệp từ trên xuống dưới đều đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta.
siết chặt hai bàn tay trong sự khẩn trương, mấy lần muốn lôi điện thoại ra, nhưng đều kiềm chế lại, không để bản thân mình lộ ra bất cứ sơ hở hoặc dấu vết gì vào lúc này.
Mí mắt của Takei Seiichiro cũng hơi giật một cái, híp mắt nhìn Takei Rumiko lúc này hơi gật đầu, trong con người của anh ta lộ ra vẻ đăm chiêu.
- -----------------