“Vù vù vù..” Âm thanh xé gió truyền ra.
Có vẻ Đổng Hoài An đã sớm đoán trước, lúc này vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại còn mang theo mấy phần mỉa mai nhìn Bùi Nguyên Minh, dường như muốn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của anh.
Thế nhưng kết quả lại làm cô ta thất vọng.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chắp tay đứng ở chỗ cũ, mặc cho mấy nhánh cây sượt qua người, sau đó rơi “bịch” một tiếng xuống mặt đất sau lưng.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt lại, nhìn Đổng Quốc Đạt cách đó không xa, việc này nhìn như tùy ý thăm dò, nhưng lại để lộ ra rõ thực lực không muốn ai biết của Đổng Quốc Đạt.
Là một người đáng gờm!
Lúc Bùi Nguyên Minh đang cảm thán trong lòng, Đổng Quốc Đạt đã tháo kính rầm trên mặt xuống, đưa nó cho bà Đổng bên cạnh. - Sau đó ông ta lại lấy ra một cái khăn lau sạch bàn tay, dùng giọng điệu mang theo vài phần Cảng Thành kết hợp Đại Hạ thản nhiên nói: “Không tệ, không tệ!” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt mà không thay đổi sắc mặt, con nai có nhảy múa bên cạnh thì vẫn không liếc mắt”
“Tuổi còn trẻ đã có được tâm lý như vậy, không trách được tối hôm qua cậu có thể khiến cho tôi chịu thiệt thòi lớn”.
“Bây giờ xem ra, ông lão tôi chịu thua thiệt này cũng không oan”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đổng Quốc Đạt nói năng thẳng thắn, mang theo sự tán thưởng đối với Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, một chiêu vừa rồi, chẳng những muốn kiểm tra Bùi Nguyên Minh, mà cũng muốn lập uy với anh, muốn nhìn một chút xem cậu trai trẻ tối hôm qua hãm hại mình có biết sợ hãi là gì hay không.
Thế nhưng không nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh đối mặt với một kích như thế, thế mà vẫn không hề đổi sắc mặt, điều này làm cho Đổng Quốc Đạt xem trọng anh hơn mấy phần.
ít ra ở trong thế hệ tuổi trẻ Cảng Thành và Las Vegas, không có mấy ai có thể làm đến bước này.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy thì cười một tiếng, thản nhiên nói: “Cảm ơn thống đốc Đồng đã khen ngợi.”
“Chỉ là cách nói để ông phải chịu thiệt thòi lớn này, từ đâu mà đến?”
“Nếu như đang nói đến chuyện tôi báo cảnh sát tối hôm qua, như vậy tôi nghĩ, tôi là một người dân, gặp chuyện báo cảnh sát, tìm kiếm một sự công bằng chính nghĩa, là điều hợp tình hợp lý hợp pháp mà?”
Đổng Quốc Đạt hơi sững sờ, một lát sau cười ha ha nói: “Thú vị lắm, cậu bạn Bùi quả nhiên rất thú vị.”
“Nhưng mà cậu nói cũng không sai, là một người dân, gặp chuyện báo cảnh sát là quyền lực của cậu”.
“Về phần vì đảm bảo công bằng chính nghĩa, vì thế mà tôi cần phải giải quyết bao nhiều người, đó chính là chuyện của tôi”
“Ở vị trí nào thì làm việc ở vị trí đó, vị trí người đứng đầu này, mang đến cho tôi quyền lực to lớn, tôi cũng phải nên chịu trách nhiệm nghĩa vụ tương ứng!”
Đổng Quốc Đạt nói năng thẳng thắn, lại làm cho Bùi Nguyên Minh coi trọng ông | ta hơn mấy phần.
Lúc này, Đổng Quốc Đạt đi lên trước, đưa tay phải ra nói: “Cậu Bùi, chính thức làm quen một chút, tôi tên là Đổng Quốc Đạt, người đứng đầu Cảng Thành, còn có người gọi tôi là thống đốc”.
Bùi Nguyên Minh cũng cười đưa tay ra nói: “Đã như vậy, tôi cũng chính thức giới thiệu một chút.” . truyện kiếm hiệp hay
“Tôi tên là Bùi Nguyên Minh, thế tử Minh ở Đà Nẵng, hội trưởng Long Môn thủ đô.” Nghe được hai từ xưng hô này, Đổng Quốc Đạt vẫn không thay đổi sắc mặt.
Hiển nhiên ông ta đã sớm biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh, nếu không, hai người cũng sẽ không một lần gặp mặt như thế này.
Hai bên cùng nhau bắt tay.
Trong nháy mắt sau đó, Bùi Nguyên Minh đã phát hiện ra trên bàn tay của Đổng Quốc Đạt có một sức mạnh tràn ra, dường như muốn trực tiếp bóp nát bàn tay của mình rồi.
Hiển nhiên, Đổng Quốc Đạt đang thăm dò bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tâm trạng không có bất kỳ dao động gì, mà ung dung bình tĩnh hóa giải chưởng lực của Đổng Quốc Đạt.
Đổng Quốc Đạt có thể ổn định ở vị trí người đứng đầu ở một nơi rồng rắn lẫn lộn như Cảng Thành, đã nói lên cho dù là năng lực của người sau lưng ông ta, hay là năng lực của bản thân ông ta đều là cấp bậc yêu nghiệt. | Thậm chí còn có lời đồn, ông ta có bản lĩnh của chiến thần đời thứ nhất.
Lúc này thăm dò Bùi Nguyên Minh, ông ta chỉ mới dùng năm phần sức lực theo bản năng mà thôi, không ngờ rằng lại như đá chìm đáy biển.
- -----------------