Ngay lúc Hòa Bích Ngân đang chuẩn bị quấn lấy Bùi Nguyên Minh cùng đi ăn sáng, bên trong sở cảnh sát thành phố Cửu Long cách đó không xa, một bóng người yểu điệu uyển chuyển đi ra.
Rõ ràng là Đổng Hoài An.
Cô ta híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh đang nhỏ giọng nói cười với Hòa Bích Ngân, lúc này không nhịn được “hư” một tiếng.
“Đồ đàn ông đểu cáng!”
Sau khi mắng xong, Đông Hoài An vẫn cắn môi một cái, sau đó đi tới sau lưng Bùi Nguyên Minh.
Ánh mắt của Thôi Nhã Tuyết và Hòa Bích Ngân đồng thời rơi xuống trên người Đổng Hoài An, dường như có chút khó hiểu, cô con gái của người đứng đầu Cảng Thành này, vì sao lại đột nhiên chạy ra. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Chẳng lẽ sở cảnh sát đã hối hận, chuẩn bị bắt Bùi Nguyên Minh vào?
Bùi Nguyên Minh cũng có chút hứng thú nhìn Đổng Hoài An, anh cũng không để ý đến việc lại đi vào sở cảnh sát ngồi một chút đầu.
Dù sao bây giờ mình đi vào, người nhức đầu nhất tuyệt đối không phải là mình.
Đổng Hoài An nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, sau đó mới trầm giọng nói: “Anh Bùi, có thể qua một bên nói chuyện riêng không?”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không cần, ở đây đều là người một nhà, cô Đổng có cái gì muốn nói, cứ nói đi đừng ngại”
Đồng Hoài An trầm mặc một lát sau mới gian nan nói ra một câu: “Ba tôi muốn gặp anh, hẹn anh ăn một bữa sáng”
| Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, không nghĩ ra thế mà Đổng Quốc Đạt lại chủ động muốn gặp mình.
Ngay sau đó anh cũng không có từ chối, mà ra hiệu cho Thôi Nhã Tuyết phụ trách sự an toàn của Hòa Bích Ngân, sau đó bình tĩnh lên chiếc Porsche 911 của Đổng Hoài An. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh đi tới bên ngoài một vườn hoa sau núi Thái Bình ở Cảng Thành.
Vườn hoa này chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, có thể nhìn thấy Nam Thái Bình Dương xa xa.
Gió biển ướt át thổi qua, làm cho toàn bộ vườn hoa đều tràn ngập hương vị mặn chát.
Lúc này, người đứng đầu Cảng Thành - Đổng Quốc Đạt mặc quần đùi áo ngắn phong cách Hawaii, đang cầm một cái cần câu đẹp đẽ trong tay, đứng trên một khối đá ngầm ở duyên hải thả câu.
| Bùi Nguyên Minh đi theo Đông Hoài An vào biệt thự hoa viên, vừa hay nhìn thấy Đổng Quốc Đạt đang kéo một con cá dạ đỏ lớn to bằng cổ tay quăng lên bờ.
Bên trên bờ có một người phụ nữ phong cách biển Aegean, cẩn thận lấy lưỡi câu ra ngoài, sau đó lại thả cá dạ đỏ lớn vào trong biển.
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Bùi Nguyên Minh cũng có chút hâm mộ.
ít ra Đổng Quốc Đạt có thể có một cuộc sống như vậy, là điều mà anh muốn sau này khi về già.
Cũng không biết, đến lúc đó người làm bạn bên cạnh mình sẽ là ai? Trịnh Tuyết Dương? Hạ Vân? Hay là Uông Linh Đan? Hay là toàn bộ?
Nghĩ tới những điều này, cũng làm cho Bùi Nguyên Minh có mấy phần cảm giác đàn ông vì mê nhan sắc mà nhụt ý chí.
“Ba tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích câu cá"
“Hơn nữa câu cá thì câu cá đi, cố tình ông ấy lại không hề ăn, mà là sau khi câu cá lên rồi, lại thả cá vào trong biển”.
“Dùng cách nói lưu hành bây giờ, chính là câu một sự yên tĩnh”
Rõ ràng Đông Hoài An có mấy phần bất mãn đối với người ba già ăn mặc kì quái này của mình, lúc này cô ta đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, lạnh nhạt mở miệng.
“Mẹ tôi cũng theo tính tình của ông ấy, ông ấy thích câu cá, bèn chơi cùng ông ấy luôn”
“Không làm một quý bà nhà giàu cho tử tế, lại thích làm một ngư dân”
Bùi Nguyên Minh chỉ cười không nói gì, nhưng lại nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh Đồng Quốc Đạt.
| Xem ra quý bà xinh đẹp biển Aegean không nhìn ra độ tuổi này, chính là vợ của Đổng Quốc Đạt.
Khó trách Đổng Hoài An có sự quyến rũ của nước ngoài, hóa ra mẹ cô ta chính là gái Tây.
Ngay lúc này, Đổng Quốc Đạt đang câu cá đột nhiên lắc tay phải một cái. | Bên trên lưỡi câu mắc mấy nhánh cây, đột nhiên phi về phía Bùi Nguyên Minh và Đồng Hoài An.
- -----------------