Bùi Nguyên Minh chần chừ một lát, mới hỏi: “Rốt cuộc tối nay có chuyện gì thế? Theo lý mà nói, cho dù có cái gọi là giấy nợ, cũng không đến mức khiến các người chạy lên đổ thuyền đánh cược, còn một hơi chơi mấy nghìn tỷ?”.
Bùi Nguyên Minh đã biết tất cả quá trình, nhưng mà anh không rõ mục đích của Thôi Nhã Tuyết.
Thôi Nhã Tuyết liếc mắt nhìn Thôi Văn Triết một cái, sau đó trầm giọng nói: “Có hai mục đích”
“Một là muốn xóa nợ cho Văn Triết, có lẽ cậu Bùi không biết, ở nơi như Las Vegas chúng tôi, danh dự lớn hơn trời, chỉ cần anh thiếu nợ, thì nhất định phải trả tiền”
“Cho nên tôi muốn nhân dịp tối nay, thăm dò xem Văn Triết nợ bao nhiêu tiền ở bên ngoài, sau đó hoàn toàn giải quyết vấn đề này”.
“Thứ hai, Văn Triết đột nhiên xuất hiện giấy nợ, rõ ràng cho thấy là có người sắp xếp, tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai muốn ra tay với nhà họ Thôi chúng tôi”.
“Dù sao mấy năm gần đây nhà họ Thôi như bước trên băng mỏng, từ khi ba tôi ngồi lên vị trí người đứng đầu Las Vegas xong, lại càng bước từng bước gian nan”.
“Có đôi khi, dùng chút thủ đoạn nhỏ, kéo kẻ địch đứng sau lưng ra ngoài, là một chuyện tốt”.
“Hai chuyện này vốn đều có chút thuận lợi, chỉ là không thể ngờ tới, ở trên đổ thuyền, vậy mà tên Hòa Khải Chính này dám đánh cược nhưng không dám nhận thua, làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Hòa ở Las Vegas” Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
Nói tới đây, Thôi Nhã Tuyết thở dài một hơi, trên gương mặt đều là vẻ mặt không hiểu.
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát nói: “Cô cả Thôi, trong chuyện này cô có nghĩ tới một vấn đề quan trọng hay không?”
“Đó chính là vì sao thời gian xuất hiện giấy nợ lại trùng hợp như vậy?” “Lúc giấy nợ xuất hiện, tàu Thiên Khải cũng hiện ra”
“Hơn nữa Las Vegas nhiều khu giải trí như thế, cô tùy tiện tìm một khu giải trí bất kỳ đều được, hơn nữa ở bất kỳ khu giải trí nào thuộc Las Vegas, cô đều có thể đảm bảo mình tuyệt đối an toàn”.
Nhớ quay lại web T a m l i n h nhé
“Vì sao cổ nhất định phải đến tàu Thiên Khải, đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm?”
Đây là nghi ngờ lớn nhất của Bùi Nguyên Minh, bởi vì cho dù Thôi Nhã Tuyết lên đổ thuyền, hay là Thôi Văn Triết cầu cứu mình, mọi chuyện đều quá mức trùng hợp.
Trùng hợp tới mức nói là không có người nào bố trí chuyện này Bùi Nguyên Minh không tin.
Thôi Nhã Tuyết và Thôi Văn Triết liếc nhau một cái, một lát sau, Thôi Văn Triết nói: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này là lỗi của tôi”
“Ba ngày trước tôi vì xã giao, quen với một người tiếp khách, mỗi ngày cô ta đều gửi thư cho tội”.
“Hôm nay là cô ta nói cho tôi biết, có một đổ thuyền tàu Thiên Khải sẽ cập bờ ở Macao, nếu tôi có hứng thú, có thể đi lên đi dạo”
“Cô ta còn nói, tuy tàu Thiên Khải có cổ phần công ty nhà họ Hòa, nhưng ông chủ chân chính là nhà họ Thanh nước Mỹ”.
“Cho dù lên rồi, cũng sẽ không có người quen tôi”.
“Cho nên lúc chị gái tôi muốn tìm một sòng bạc, tôi đã vô thức dẫn chị ấy tới đây” “Nhưng mà chúng tôi không ngờ tới, vậy mà sẽ gặp Hòa Khải Chính ở đây”.
Thôi Nhã Tuyết thở dài một hơi nói: “Phong cách làm việc của Hòa Khải Chính, tôi biết rất rõ, cho nên lúc chơi bài tôi lạt mềm buộc chặt, muốn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, giải quyết duy nhất tiền nợ của Văn Triết, ai ngờ..”.
Nói tới đây, Thôi Nhã Tuyết thở dài một hơi, chỉ có thể nói cô ta đang bố trí ván cờ, đối phương cũng như vậy.
Bây giờ nếu không có Bùi Nguyên Minh ra tay, chỉ sợ nhà họ Thôi sẽ chịu thiệt lớn.
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, nói: “Văn Triết, người tiếp khách kia tên là gì?” “Thiệu Tổ Quyên..” Thôi Văn Triết nhẹ giọng mở miệng.
Bùi Nguyên Minh nhíu mày theo bản năng, anh cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng giống như chưa từng tiếp xúc người như vậy.
- -----------------
.