Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, nhìn Bùi Nguyễn Minh cười từ chối cho ý kiến, Thanh Owen hít sâu một hơi, cổ gắng khiến mình tỉnh táo lại.
*Tên kia, anh điện rồi, tôi nhận lồi!" Những lời này nói ra, Thôi Nhã Tuyết và Thôi Văn Triết đều thờ ơ nhìn anh ta.
Trên gương mặt Thanh Owen đều là không cam lòng, nhưng anh ta vẫn hít sâu một hơi như cũ, nhìn một đám thuộc hạ lạnh lùng nói: “Nhường đường ra, để bọn họ rời đi, người nào cũng không được phép ngăn cản!”.
Anh ta không cam lòng để Bùi Nguyên Minh rời đi, nhưng cũng biết tiếp tục đổi đầu thì sẽ có hậu quả gì.
Bùi Nguyên Minh “bốp” một tiếng lại tát Thanh Owen một cái, lạnh lùng nói: “Anh bảo chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi sao?”
“Anh nghĩ mình là ai hả?"
“Để cho tôi nhìn xem thái độ của anh!”.
Khóe mắt Thanh Owen giật giật, một lát sau nói với Thôi Nhã Tuyết: "Cô cả Thôi, rất xin lỗi, mọi chuyện đều là hiểu lầm”
“Vì chuyện ngày hôm nay, tôi chân thành xin lỗi, bảy nghìn tỷ kia, cô cũng có thể mang đi"
“Chúng ta thanh toán xong.”.
Đam Mỹ Hài
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không đủ”.
Đôi mắt Thanh Owen lóe sáng, một lát sau tầm mắt nhìn về phía Liệp Ưng, nghiến răng nói: "Phế đi!”
Vẻ mặt Liệp Ứng dữ tợn, nhưng mà vẫn đi tới trước mặt Hòa Khải Chính, trong đôi mắt khó có thể tin của anh ta, hai tay vươn ra.
“Răng rắc..”
Một tiếng giòn vang, hai tay của Hòa Khải Chính bị bẻ gãy, cả người lập tức xụi lơ trên đất kêu rên.
Quy củ của giang hồ chính là như vậy, vu oan hãm hại cho người khác, phế tay! *Ngoài ra còn có một chuyện nhỏ cần cậu chủ Thanh giúp đở một chút.".
Bùi Nguyễn Minh lấy một chồng jeton trong túi áo ra ném lên trên mặt đất.
“Một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ jeton thông dụng trong sòng bạc, làm phiền cậu chủ Thanh rút tiền giúp tôi.
Thanh Owen nhìn thoáng qua, nghiến răng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng có mà quá đáng, đây là jeton của bên Kashima Shinto Ryu, đã sớm mất đi giá trị..”
“Tôi đã nói, làm phiền cậu chủ Thanh giúp đổi một chút, cậu chủ Thanh không muốn giúp chuyện này sao?" Bùi Nguyên Minh | lạnh lùng mở miệng.
Nhìn biểu cảm của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Thanh Owen giật giật, một lát sau lấy một tờ chi phiếu ra ký tên mình vào.
Hôm nay anh ta đã nhượng bộ một lần nữa, đều đã làm tới mức này sao có thể phản kích lại ngay? Cho nên chỉ có thể chấp nhận.
“Cậu chủ Thanh đúng là hào phóng, một trăm bảy mươi lăm tỷ này, coi như cho anh mua bài học, khiến anh hiểu rõ, có một số người, không phải người nhà họ Thanh nước Mỹ anh có thể đắc tội!"
“Bốp...
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lại tát Thanh Owen bay đi, sau đó xoay người rời đi.
Một chiếc du thuyền đỗ ở bến tàu du thuyền thuộc Las Vegas.
Bùi Nguyên Minh không vội vã rời đi, mà sau khi lên bờ lấy một chai soda ra uống.
Thôi Nhã Tuyết và Thôi Văn Triết cùng xuống du thuyền, lúc này nhìn Bùi Nguyễn Minh với biểu cảm tràn ngập phức tạp.
Dưới cái nhìn của Thôi Nhã Tuyết, người đàn ông cần ôm đùi nhà họ Thôi, không thể ngờ tới lại bá đạo tới mức này.
Cho dù đối mặt với nhân vật lớn như Hòa Khải Chính, Thanh Owen, đều không có một chút ý lùi bước.
|
ít nhất ở trong nhận thức của Thôi Nhã Tuyết, cho dù là bốn cậu chủ ở Cảng Thành cũng chưa chắc dám làm tới bước này.
|
Nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh một lát xong, Thôi Nhã Tuyết mới nói một câu: "Cậu Bùi, cảm ơn cậu, còn nữa, tôi vì chuyện.
cục cảnh sát lần trước xin lỗi cậu”
Bùi Nguyễn Minh lắc đầu, thản nhiên nói: "Văn Triết là người của tôi, cho nên chuyện của các người là chuyện của tôi, không cần phải nói những lời này”
Thôi Nhã Tuyết thở dài một hơi nói: "Nếu tối nay không phải cậu Bùi xuất hiện mà nói, e rằng nhà họ Thôi chúng tôi sẽ có phiền phức lớn"
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết kiêng kỵ Hòa Khải Chính bại hoại như vậy cô ta không sợ, nhưng loại người như Thanh Owen lại khiến người ta không ngừng kiêng kỵ.
.