Hòa Khải Chính che mặt bò dậy, đồng thời vung tay ngăn mấy tên vệ sĩ khác lại, không để bọn họ ra tay.
Phải biết rằng, tàu Thiên Khải là địa bàn của Hòa Khải Chính anh ta, ở địa bàn của mình tất nhiên là anh ta có thể hung hãn bùng nổ trời đất.
| Nhưng hiện giờ có người dám ra tay với anh ta ở đây, như vậy đối phương là kẻ ngốc, đầu óc bị nước vào, hoặc là người trâu bò có vài phần bản lĩnh,
Cho nên Hòa Khải Chính hỏi một câu theo bản năng, anh ta muốn biết, rốt cuộc người ra tay là ai.
"Tôi là ai sao?” “Tôi là Bùi Nguyên Minh" “Nhưng mà tôi đánh anh thì làm sao?”
Thân là cậu hai của nhà họ Hòa ở Las Vegas, cầm trong tay đổ bài, thân là cổ đông lớn của tàu Thiên Khải, nhưng ngay cả dám đánh cược cảm thừa nhận thất bại cũng không làm được.”
“Thậm chí chuyện vu oan hãm hại cho khách cũng đều làm được." “Loại người giống như anh, tôi không đánh anh thì có lỗi với mình!"
Tuy Bùi Nguyên Minh không rõ những chuyện trải qua, nhưng chỉ nghe lập tức biết ngay, với tính cách của Thôi Nhã Tuyết mà nói, không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy..
| Cộng thêm lúc trước Thôi Văn Triết gọi điện cầu cứu, công tử Hải phán đoán, Bùi Nguyễn Minh dùng lòng bàn chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là do Hòa Khải Chính này gây sự.
“Bùi Nguyên Minh?” “Chính là tên đánh gãy hai chân của Hòa Trạch Bình, hôm nay còn giẫm lên Hòa Ngọc Lân sao?”
Hòa Khải Chính đánh giá Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới, cho dù trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng càng có nhiều ý lạnh hon.
Bố cục ngày hôm nay, vốn là nhắm vào Bùi Nguyên Minh, Hòa Khải Chính đã sớm có chuẩn bị.
Chẳng qua anh ta không thể ngờ tới vậy mà Bùi Nguyễn Minh cường thế như vậy mà thôi.
“Tên kia, anh biết tôi là ai không?"
"Tôi khác với hai tên phế vật kia!”
“Tôi là con cháu nồng cốt chân chính của nhà họ Hòa ở Las Vegas, là Hòa Khải Chính cậu hai nhà họ Hòa có tư cách kế thừa vị trí của đổ vương, đổ vương trong truyền thuyết là ba tôi!”
"Tôi còn là anh em kết nghĩa của Bùi Cửu Thiên thiếu chủ của Bùi Môn, là người anh không thể trêu chọc nổi!” “Anh tát tôi một cái như vậy, anh có biết sẽ phải trả cái giá đắt tới mức nào hay không?"
Đôi mắt Hòa Khải Chính rét lạnh, anh ta đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, chẳng những muốn giết chết Bùi Nguyễn Minh, còn càng muốn giết cả nhà Bùi Nguyên Minh.
| Mà đảm vệ sĩ quốc tịch nước ngoài lùi về phía sau, lúc này cả đám đều mở chốt an toàn của khẩu súng, chuẩn bị bao vây tấn công Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh bước ra một bước, lại một cái tát quét ngang mà ra.
“Nào, nói cho tôi biết, cần phải trả giá lớn như thế nào"
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, rõ ràng là đối phương nhằm vào minh mà đến, vì sao anh phải kiêng kỵ bối cảnh và năng lực của đối phương?
Bây giờ chuyện anh phải làm, chính là trực tiếp giẫm chết đối phương, lúc Bùi Cửu Thiên người trong truyền thuyết kia muốn đi ra gây sự, cũng phải suy nghĩ hậu quả một chút.
| Hòa Khải Chỉnh che mặt lùi về phía sau mấy bước, có chút khó có thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh.
Mới đầu nghe nói có người dám phế đi chú ba nhà mình, và mặt chú tư, anh ta không tin.
Nhưng lúc này trên mặt có hai dấu tay khiến anh ta cảm nhận được rõ, cái gì gọi là hung hãn, cái gì gọi là khí phách.
Đám quần chúng ở phía xa cũng trợn mắt há miệng, khoảng cách của bọn họ quá xa, không nghe thấy rõ cuộc đối thoại giữa Bùi Nguyên Minh và Hòa Khải Chỉnh,
Không biết chuyện Bùi Nguyên Minh từng giẫm mặt hai cậu chủ khác của nhà họ Hòa, cho nên cả đám đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một tên ngốc nghếch.
Bọn họ đều cách xa chỗ Bùi Nguyên Minh theo bản năng, vẻ mặt châm chọc.
Cái tát đầu tiên có thể nói là người thiếu niên này kích thích, giận đỏ cả mặt vì hồng nhan mà thôi.
Nhưng cái tát thứ hai, đây là hoàn toàn khiêu khích.
Hơn nữa đối thủ còn là Hòa Khải Chỉnh, sẽ chết người đấy...
.