“Gia nghiệp của nhà họ Hòa chúng tôi đương nhiên là nói đến quy củ, đương nhiên là muốn kinh doanh, cũng cần mọi người đến ủng hộ”
“Nhà họ Hòa chúng tôi cũng sẽ tiếp tục quản lý Đổ Bài, tiếp tục mở khu giải trí, cho nên chính vì như thế mà tôi càng thêm phải công khai công bình công chính"
“Nếu như cô đã dám chơi xấu trên địa bàn của chúng tôi, tôi sẽ không thể tha thứ cho cô” Hòa Khải Chính vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói.
“Nếu như tôi không khống chế đại cục, tôi không chủ trì lẽ phải thì còn ai dám đến chỗ của tôi chơi nữa đây?" “Hơn nữa tiền của nhà họ Hòa chúng tôi không phải thứ mà một kẻ chơi bẩn, chơi gian có thể mang đi!” “Bây giờ cô hoặc là dựa theo lời tôi nói để xử lý, hoặc là tôi sẽ bảo vệ sĩ của mình dựa theo quy định để làm việc"
“Chúng ta có thể xem là người em trai cấp bậc Binh Vương của cô lợi hại, hay là những khẩu súng trong tay vệ sĩ của tôi lợi hại hon."
Vẻ mặt Hòa Khải Chính mỉm cười, trong tay vẫn về thể đánh bạc, nhìn qua sắc mặt của anh ta bình tĩnh, lại mang theo tà ý khó diễn tả hết.
“Hòa Khải Chính, anh đơn giản chính là đối trắng thay đen, coi trời bằng vung" Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lạnh lùng.
“Anh cho rằng ở chỗ này lời anh nói là mệnh lệnh ư?” “Anh làm loạn như thế, anh gánh chịu nổi hậu quả không?" Hòa Khải Chính mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đương nhiên.
“Tôi đương nhiên biết rõ, ở nơi này lời tôi nói không tính, nhà họ Hòa chúng tôi nói cũng không tính" “Phía sau nhà họ Thôi các cô cũng có người, các cô trâu bò".
“Thế nhưng như thế thì sao chứ?" Đọc tại t a m l i n h 2 4 7 nhé
“Chắc hẳn cố cũng biết, sau lưng tôi ngoại trừ nhà họ Hòa ra thì còn có Bùi Môn, Bùi Cửu Thiên, thiếu chủ Bùi ở Cảng Thành và Las Vegas."
"Có chỗ dựa là thiếu chủ Bùi, ở Cảng Thành và Las Vegas, ai có thể làm gì tôi được chứ?"
“Hòa Khải Chính tôi nói mình là trời, nói mình là đất, nói mình là pháp luật, không ai phản đối chứ?” | Lúc này có thể nói Hòa Khải Chính vô cùng hung hăng phách lối, nổ tung trời, mà ngôn từ của anh ta cũng khiến cho trong lòng Thôi Nhã Tuyết và Thôi Văn Triết như chìm xuống đáy vực.
Xong đời, Lần này ra tay cũng không đơn giản là Hòa Khải Chính.
Mà chính là thiếu chủ Bùi của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, Bùi Cửu Thiên.
“Ngại quá, tôi phản đối”.
Đúng vào lúc này một giọng nói lạnh lùng từ cửa chính của phòng khách quý truyền đến, ngay sau đó mấy chục vệ sĩ nước ngoài đang cầm súng trong tay đều bay tứ tung.
Bốp.
| Bùi Nguyên Minh không cho mọi người cơ hội kịp phản ứng mà chính là đi lên một bước, đi đến trước mắt Hòa Khải Chính, sau đó anh trở tay trực tiếp tát Hòa Khải Chỉnh ngã xuống mặt đất.
“Chỉ với chút bản lĩnh đó của anh mà còn dám tự xưng là trời là đất, tự xưng là pháp luật" “Anh xứng sao?”
Bịch.
Đầu của Hòa Khải Chính đập mạnh xuống nền nhà, nhất thời đầu rơi máu chảy.
Tùy ý ra tay, Bùi Nguyễn Minh cho thấy một loại uy áp toàn trường.
Toàn trường khiếp sợ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm,
Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lộ ra ngạc nhiên, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra biểu cảm phức tạp, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không nghĩ đến Bùi Nguyễn Minh thể mà xuất hiện ở đây, hơn nữa chỉ một cái tát đã khiến cho một nhân vật lớn như Hòa Khải Chính ngã xuống đất.
Thôi Văn Triết thì mang theo vẻ mặt kích động, tổng giám đốc Bùi ra tay, hôm nay bọn họ sẽ không sao rồi.
Về phần Hòa Khải Chính thì bản thân anh ta ngây ra như phỗng, đưa tay sờ lên mặt mình, trên đó là dấu tay và vết bầm, trong lúc nhất thời anh ta cơ bản không kịp phản ứng.
Mà những khách và nhân viên chia bài kia đều cho rằng bản thân mình đã nhìn lầm.
Mười mấy vệ sĩ ở nước ngoài đều bị đánh cho đến mức tinh thần hoảng hốt, bọn họ không sao tin nổi mình nhìn thấy cảnh tượng kia, cả đám không ngừng xoa mắt mình, cho dù như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến người đàn ông tùy tiện xông vào kia chỉ dùng một cái tát đã đánh ngã Hòa Khải Chính xuống đất.
Đây là xảy ra chuyện lớn gì thế?
- -----------------
.