“Hay là nói, anh sợ bị người ta nhìn thấy bộ mặt thật của anh, cho nên mới làm bộ như cao thượng, thực tế là anh đang chột dạ?”
Hạ Vân mỉm cười mở miệng nói.
Lúc này gương mặt Trương Minh Viễn lập tức trở nên rét lạnh.
Ông ta thân là người của Long Ngục, tuy không thường xuyên giao tiếp với thế lực ở nước ngoài, càng đặt tâm tư vào trong nước hơn.
Nhưng một số tin tức về Đảo Quốc trong lòng ông ta vẫn biết rõ.
Cách làm của Amemiya Shun lúc này, không khác gì giấu đầu lòi đuôi.
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói người tu luyện thuật âm dương, sẽ vẽ một đồ án nhật nguyệt ở sau lưng, đại diện cho âm dương của trời đất, cũng là dấu hiệu phân biệt thân phận của chỉ âm dương sư Đảo Quốc các người”
“Nếu anh nói anh không biết gì về thuật âm dương, không ngại cởi quần áo của anh ra cho tôi xem, thế nào?”
“Khinh người quá đáng! Buồn cười! Mất lịch sự!" Amemiya Shun chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên! Sau đó anh ta nổi giận đùng đùng nhìn Trương Minh Viễn, lạnh giọng nói: “Ông Trương, tôi kính trọng ông là người của nhà họ Trương ở Vân Du, mới tận tâm tận lực khám bệnh giúp Quỳnh Chi như vậy, nhưng bây giờ một tên bịp bợm giang hồ đổ oan cho tôi như vậy, ông không nói một câu, thực sự khiến lòng người lạnh ngắt!”
“Gia tộc như vậy, tôi không hầu hạ được!”
“Các người mời cao minh khác đi!”
Sau khi nói xong, Amemiya Shun nổi giận đùng đùng kéo mạnh cửa, bộ dạng như xấu hổ giận dữ.
Chẳng qua khi đi tới cửa, trên mặt anh ta lập tức xuất hiện chút oán hận xen lẫn với kinh hãi.
“Rầm..: Ngay lúc Amemiya Shun mới đi được mấy bước, một thân thể khôi ngô đột nhiên xuất hiện trước người anh ta, sau đó đá mạnh một cái, trực tiếp đá cả người anh ta trở về phòng bệnh.
Trương Minh Viễn để hai tay ở sau lưng, giống như người vừa mới ra tay không phải là ông ta, chỉ thản nhiên nói: “Không cho cậu đi, cậu có thể rời khỏi dưới mí mắt của tôi sao?”
Cùng lúc đó, tám người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính râm chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía Amemiya Shun.
Vẻ mặt Amemiya Shun thay đổi, nói: “Ông Trương, hiểu lầm thôi!”
“Tôi rời đi không phải là thực sự tức giận, mà là tôi chuẩn bị đến Đảo Quốc mời thầy tôi tới đây trước!”
“Tôi thực sự không quen nhìn tên bịp bợm giang hồ này ăn nói linh tinh như vậy được!”
“Ông để tôi rời đi, tôi đảm bảo trong vòng ba ngày thầy của tôi sẽ xuất hiện”
“Khỏi”
Vẻ mặt Trương Minh Viễn lạnh nhạt: “Y thánh của Đảo Quốc, tôi thực sự không tin tưởng ông ta lắm”
“Người đâu, cởi quần áo của Amemiya Shun, để tôi nhìn xem cậu ta có hình xăm hay không”
Hai người đàn ông mặc âu phục tiến lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Gương mặt Amemiya Shun trắng xanh, nói: “Đúng là mất lịch sự, thực sự là mất lịch sự!”
“Nếu ông Trương không tin tôi, vậy thì tôi tự mình cởi là được, cần gì phải sỉ nhục tôi như vậy!”
Sau đó chỉ thấy Amemiya Shun đứng dậy, trừng mắt liếc Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa cởi, anh ta vừa cúi đầu khom lưng tới gần Trương Minh Viễn.
Bộ dạng này, thực sự giống như anh ta là một bác sĩ bình thường, không có một chút quan hệ gì với chỉ âm dương sư của Đảo Quốc.
Chẳng qua khi áo dài trắng mới rơi xuống đất, bỗng nhiên hai tay của Amemiya Shun giơ lên, trong ống tay áo có hai người giấy bay ra, một cái bay về phía giữa trán Trương Minh Viễn, một cái thì bay về phía Quỳnh Chi.
Cùng lúc đó âm khí trên người Amemiya Shun tăng lên, khí tức của anh ta đột nhiên trở nên vô cùng rét lạnh, mà cả người cũng lập tức đụng về phía cửa sổ.
Quyết đoán, nhanh chóng, tàn nhẫn.
Thân thủ như vậy, tuyệt đối không tệ, đương nhiên cũng xác minh được anh ta là âm dương sư.
- -----------------