Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rét lạnh nhìn Amemiya Shun, thản nhiên nói: “Đều nói bác sĩ có trái tim như cha mẹ, tình hình của Quỳnh Chi hiện giờ, chỉ biết càng ngày càng kém hơn”
“Theo lý mà nói, cho dù tôi là bịp bợm giang hồ, nhưng chỉ cần sẽ không xúc phạm tới Quỳnh Chi, để cho tôi thử thì thế nào?”
“Hay là nói anh cảm thấy nhỡ đâu tôi cứu được Quỳnh Chi, gây bất lợi cho anh thì sao?”
Vẻ mặt Amemiya Shun thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nhìn chăm chằm Trương Minh Viễn nói: “Ông Trương, tôi vẫn luôn là bác sĩ chính của Quỳnh Chi, cho nên tình hình của Quỳnh Chỉ tôi biết rõ hơn bất cứ người nào: “Bây giờ chuyện cô bé cần làm, chính là tĩnh dưỡng!”
“Tôi sẽ tự mình đi tới Đảo Quốc, mau chóng mời thầy của tôi tới chữa bệnh cho cô bé!”
“Nếu bây giờ để cho người khác tới gây sự, sẽ chỉ khiến bệnh tình chuyển biến xấu hơn!”
“Nếu bệnh tình lại chuyển biến xấu đi mà nói, cho dù thầy của tôi có đến đây, cũng chưa chắc đã cứu được nữa!”
“Cho nên tôi chỉ có một câu, nếu ông Trương nguyện ý tin tưởng tôi, tất nhiên là tôi sẽ dùng toàn lực ứng phó, dùng hết khả năng ổn định trạng thái của Quỳnh Chỉ!”
“Nhưng nếu để người khác tùy ý làm bậy, như vậy tôi không hi vọng tâm huyết của tôi uổng phí!”
“Sau này xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới tôi nữa!”
Lúc nói những lời này, Amemiya Shun mang theo hương vị cảnh cáo, hơn nữa nhất định phải nghe.
Rất rõ ràng, mấy ngày nay dựa vào Trương Quỳnh Chỉ, hẳn là anh ta chiếm được không ít ưu đãi từ nhà họ Trương ở Vân Du.
Nếu không, anh ta tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Amemiya Shun, đột nhiên thản nhiên nói: “Anh tốt nghiệp trường y ở thủ đô Đảo Quốc, vậy anh hẳn là ngự y cung đình của hoàng thất Đảo Quốc đúng không?”
Hai tay của Amemiya Shun để ở sau lưng, đắc ý nói: “Không sai, nếu cậu biết thân phận của tôi, như vậy hẳn là đoán được, thầy của tôi là ai rồi!”
“Y thánh của Đảo Quốc, Yamamoto Nanajuuroku sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng.
Toàn thân Amemiya Shun run run, một lát sau anh ta không kìm lòng nổi khom mình hành lễ về phía Đảo Quốc, sau đó nói: “Không sai, thầy của tôi là y thánh của Đảo Quốc, Yamamoto Nanajuurokul”
“Nếu cậu biết rõ lai lịch của tôi, hẳn là biết rõ ngoại trừ thầy của tôi ra, cả thế giới căn bản không có bất cứ người nào có thể cứu được Quỳnh Chi”
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh phát lạnh: “Yamamoto Nanajuuroku không chỉ là y thánh của Đảo Quốc các người, còn là một trong những người đứng đầu chi âm dương đạo của Đảo Quốc đúng không?”
“Nghe nói đệ tử của Yamamoto Nanajuuroku, ngoại trừ y thuật ra, am hiểu nhất là thuật âm dương của Đảo Quốc”
“Tôi thấy anh mặt đỏ môi trắng, âm khí quá thừa, hẳn là quanh năm suốt tháng giao tiếp với người chết?”
“Mà Đảo Quốc chỉ có chỉ âm dương sư, thích sống chung cùng với người chết?”
“Người như anh, sẽ không nhìn ra lúc này Quỳnh Chỉ có âm khí quấn thân, trong ba hồn bảy phách thiếu thiên hồn được sao?”
“Thiếu hụt thiên hồn, dẫn tới con người sỉ ngốc ngây ngốc, nhưng chỉ cần đúng lúc tìm thiên hồn về, tất nhiên là có thể khiến người ta khôi phục bình thường”
“Anh thân là âm dương sư, ngay cả chút thưởng thức đó cũng không biết được sao?”
“Yamamoto Nanajuuroku dạy bảo anh như vậy à?”
Sắc mặt Amemiya Shun thay đổi lớn, lạnh lùng nói: “Cái gì mà thiên hồn? Cái gì mà âm dương sư? Tôi không biết cậu đang nói gì!”
“Một tên bịp bợm giang hồ như cậu, nói mấy thứ phong kiến mê tín gì đó, thời đại này có người nào tin cậu?”
“Phong kiến mê tín?”
Hạ Vân cười khẽ một tiếng: “Đảo Quốc tôn sùng thần đạo, chú thuật, thuật âm dương, thần thuật đều là bắt buộc của hoàng thất Đảo Quốc”
“Anh thân là ngự y cung đình của Đảo Quốc, lại nói mấy thứ này là phong kiến mê tín”
“Anh không sợ quân đội chú thuật của hoàng thất Đảo Quốc, sẽ trực tiếp giết anh à?”
- -----------------