“Chịu trách nhiệm?”
“Cậu lấy gì chịu trách nhiệm?”
Amemiya Shun cười mỉa một tiếng.
“Người Đại Hạ các cậu thật thú vị, có bệnh không chữa bệnh hẳn hoi, vậy mà tìm bịp bợm giang hồ tới đây giải quyết vấn đề!”
“Cậu trăm ngàn lần đừng nói với tôi, lát nữa cậu sẽ vẽ mấy lá bùa, thì có thể giải quyết vấn đề!”
“Buồn cười!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Amemiya Shun một cái, sau đó trầm ngâm một lát, mới nói khẽ: “Ông Trương, tôi muốn biết, Quỳnh Chỉ bị như vậy đã bao lâu rồi?”
Trương Minh Viễn sửng sốt một lát, nói: “Hẳn là non nửa năm”
“Vậy trước khi cô bé biến thành như vậy, mọi người có từng tới nơi có âm khí nặng hay không? Ví dụ như phần mộ, thôn hoang vắng, nhà cổ..”
Bùi Nguyên Minh ngưng trọng nói.
Trương Minh Viễn nghĩ một lát, sau đó nói khẽ: “Có, ngay trước khi con bé phát bệnh mấy ngày, tôi dẫn con bé đến nhà thờ tổ của nhà họ Trương”
Trương Minh Viễn giải thích tường tận: “Nhà họ Trương ở Vân Du chúng tôi giàu sang đã mấy trăm năm, nhưng chiến loạn năm đó, đã di chuyển nhà thờ tổ của nhà họ Trương tới Pháp Đô ở thủ đô, sợ bị chiến loạn làm ảnh hưởng”
“Sau này nhà họ Trương chúng tôi cũng không chuyển nhà thờ tổ đi, chỉ quanh năm phái hai người hầu lâu năm trông coi mà thôi.”
“Lúc trước tôi có dẫn theo Quỳnh Chỉ tới thủ đô, đúng lúc là ngày tết trùng cửu mồng chín tháng chín, cho nên dẫn con bé tới nhà thờ tổ cúng bái.”
“Nhưng không thể ngờ tới mấy ngày sau...”
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát nói: “Không biết có thể đưa tôi tới nhà thờ tổ của quý tộc nhìn xem một lát được không?”
Trương Minh Viễn sửng sốt một lát nói: “Cậu Bùi, chẳng lẽ Quỳnh Chỉ thật sự trúng tà? Nhưng chuyện này có liên quan gì tới nhà thờ tổ?”
Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp mở miệng, Amemiya Shun đã cười mỉa nói: “Buồn cười, đúng là buồn cười!”
“Ông Trương, không phải là ông thực sự tin tên bịp bợm giang hồ giả thần giả quỷ này đấy chứ?”
“Tên nhóc ngốc, còn nói cái gì mà liên quan tới nhà thờ tổ?”
“Đùa giỡn gì thế?”
“Cút đi!" “Loại người giống như cậu, không xứng xuất hiện ở nơi thần thánh như bệnh viện này!”
“Rời đi cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cậu! Khi nói chuyện, Amemiya Shun thậm chí còn muốn vươn tay đẩy Bùi Nguyên Minh, nhưng bị anh ta kìm nén lại.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh ta, lúc này giống như ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Từ thái độ của anh Amemiya đây, tình cảm giữa anh và Quỳnh Chỉ có vẻ rất tốt.”
“Nhưng mà anh đã để ý tới Quỳnh Chỉ như vậy, vì sao lại ngăn cản tôi ra tay?”
“Chẳng lẽ bệnh của Quỳnh Chỉ nhất định phải do người thầy kia của Đảo Quốc tới chữa khỏi, mới có ý nghĩa?”
“Amemiya Shun, có phải anh quên rồi không, tổ tiên của anh cũng là người Đại Hạ”
“Ăn mấy hạt gạo của Đảo Quốc, đổi sang họ Đảo Quốc, thì quên luôn tổ tông của mình rồi hả?”
“Hay là bệnh của Quỳnh Chị, có liên quan tới anh?”
Nghe Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười nói, đôi mắt Trương Minh Viễn hơi lóe sáng, chỉ trong nháy mắt trở nên vô cùng rét lạnh.
Sinh ra trong gia tộc năm trong top mười Đại Hạ, còn là cấp cao của Long Ngục, rất nhiều chuyện là trong nhà chưa tỏ, nhưng ngoài ngõ đã tường.
Bây giờ bị Bùi Nguyên Minh vạch trần, Trương Minh Viễn lập tức nhìn ra được chuyện này có chỗ không đúng.
“Cậu...”
Amemiya Shun lùi về sau mấy bước theo bản năng, mí mắt giật giật.
“Họ Bùi, cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Cậu đây là châm ngòi ly gián!”
“Tôi thân là bác sĩ, đương nhiên là muốn chịu trách nhiệm với người bệnh của mình!”
“Đương nhiên là tôi muốn Quỳnh Chi có thể mau chóng khôi phục “Nhưng mà tôi không quen nhìn đám bịp bợm giang hồ các cậu, vì tiền, ngay cả người nhà của người bệnh đều lừa gạt, cho bọn họ hi vọng giả dối!”
“Loại người như các cậu, còn đáng chết hơn lang băm!”
- -----------------