Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khôi phục như thường, nói khẽ: “Hạ Vân, giữa cô và tôi không cần khách sáo như vậy”
Hạ Vân trầm ngâm một lát, sau đó nói khẽ: “Ông ngoại tôi có người bạn tri kỷ, mấy ngày nay vẫn dẫn theo cháu gái của ông ấy tìm y hỏi dược, nhưng mà không có bất cứ tác dụng gì”
“Có một số lão đông y lành nghề nói, cháu gái của ông ấy không phải sinh bệnh, mà là trúng tà”
“Ông cụ cũng không quá tin tưởng, nhưng mà ông ngoại nghe nói chuyện giữa ngài Lâm Khang Dụ và vợ, cảm thấy có thể để anh đi xem”
“Cho nên, tôi muốn làm phiền anh dành thời gian đi xem”
“Cho dù không giúp được gì, làm quen đối phương một chút, cũng không tính là chịu thiệt.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hơi đổi, anh hiểu rõ trong lòng, có thể thành bạn già với nhà họ Trầm, thân phận tuyệt đối không đơn giản.
Mà Trầm Thiên Ân biết chuyện của Lâm Khang Dụ, tám mươi phần trăm là do Hạ Vân nói.
Nói một cách đơn giản, có phải là Hạ Vân vì mình ở thủ đô càng thêm thuận lợi hơn, cho nên mới đặc biệt giới thiệu nhân vật lớn như vậy cho mình làm quen.
Ý thiếp sâu nặng, trong lúc này Bùi Nguyên Minh không biết trong lòng có tư vị gì.
Một lúc lâu sau anh mới nói khẽ: “Nếu là như vậy, ngày mai tôi sẽ dành thời gian đi xem.”
“Đúng rồi, ông cụ này có lai lịch thế nào?”
Hạ Vân cũng không giấu diếm, mà trầm giọng nói: “Ông ấy là người của Long Ngục, thân phận cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng cũng có vài phần phân lượng ở trong Long Ngục”
“Một khi ông ngoại tôi gặp phải chuyện gì khó giải quyết, đều tìm ông ấy bàn bạc”
“Đương nhiên, bên Long Ngục gặp vấn đề như tài chính khó khăn, ông ngoại tôi cũng sẽ chủ động ra tay."
“Hai bên miễn cưỡng xem như là quan hệ đôi bên cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau”
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nói: “Người của Long Ngục à? Không phải là những người này luôn vô cùng thanh cao, chưa bao giờ kết bạn với người ngoài sao?”
“Tổng giám đốc Bùi không biết rồi, người mà Long Ngục kết bạn, không có người nào không phải là người yêu nước”
“Có thể kết bạn với Long Ngục, từ một mức độ nào đó mà nói, đã nói lên anh được chính phủ công nhận”
Hạ Vân cẩn thận giải thích: “Có lẽ với thân phận của ngài mà nói, không cần để ý chuyện này: “Nhưng mà làm quen với người của Long Ngục, có trăm lợi mà không có một hại.”
Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, không nói lời cảm ơn, với quan hệ giữa anh và Hạ Vân mà nói, nói những lời này không có ý nghĩa.
Sau khi cúp điện thoại, rõ ràng là Bùi Nguyên Minh không đi tìm đám Ngô Kim Hổ, mà tự mình tìm một khách sạn tạm dừng chân, đồng thời suy nghĩ tìm ngày rảnh đi mua mấy ngôi nhà nhỏ.
Tránh để biệt thự của mình bị người ta ở lại, muốn tìm phòng ở cũng không có.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh vừa mới tỉnh ngủ lập tức nhận được điện thoại của Hạ Vân.
Bây giờ Hạ Vân đổi một chiếc Lamborghini màu lam, có vẻ càng thêm thời thượng hơn.
Cô ấy đưa Bùi Nguyên Minh đi ăn bánh bao hấp nổi tiếng, sau đó lại dẫn Bùi Nguyên Minh đi dạo một vòng ở vùng duyên hải, cuối cùng xe lái tới một viện điều dưỡng tư nhân thuộc ngoại thành.
Nơi này ở dưới chân núi Phổ Đà, bầu không khí rất tốt, chiếm diện tích cũng rộng.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt, người có thể vào ở không phú thì quý, người bình thường đừng nói là tiến vào, cho dù nghe nói đều chưa từng nghe nói tới.
Ở cửa, có thể nhìn thấy nơi này canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, Bùi Nguyên Minh liếc mắt thấy ra, đám bảo vệ này đều là binh sĩ xuất ngũ.
Tuy không đến mức nói, mỗi người đều là Binh Vương, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng cảm nhận được, ở trong bóng tối hẳn là có người vô cùng cường đại tọa trấn.
Cấp bậc cụ thể tạm thời Bùi Nguyên Minh chưa cảm ứng ra được, nhưng mà có người như vậy tọa trấn, bản thân đã đủ nói lên mức độ phi phàm của nơi này.
- -----------------