Người nhà họ Thanh lúc này đang ở bên cạnh hầu hạ nghe lời này xong cũng bị rùng mình. Người của Thanh Tam Gia thật là đáng sợ, ngay cả chuyện đồi bại như vậy cũng làm được.
Nhưng mà bọn họ không dám biểu hiện ra trước mặt Thanh Tam Gia, ngược lại cả đám đều nặn ra một nụ cười tươi nói: “Người của Tam Gia làm việc quá nhiên là ngoài sức tưởng tượng!” "Nhưng dù sao đây cũng là trung tâm thành phố Dương Thành. Không có tiếng kêu thảm thiết ngược lại còn là chuyện tốt, có thể tránh được một số phiền phức không đáng có.". Google ngay trang ++ trù mtruyện. c o m ++
Quản gia nhà họ Thanh liếc mắt nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: "Láo xược, Tam Gia sợ phiền phức từ khi nào chứ?” "Cho dù có người nghe được thanh âm, ở Dương Thành nhỏ bé này, có ai dám đến ngăn cản hả?" “Vâng, vâng, đầy tớ đã nói sai rồi!" Người nhà họ Thanh lúc này đã bị dọa sắp ngất đi, cố gắng lên tiếng. Thanh Tam Gia trong mắt hắn giống như bạo chúa, hỉ nộ vô thường, hẳn hoàn toàn không dám nói bậy, sợ rằng kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm. Thanh Tam Gia ngược lại vẫn không hề tức giận, mà còn hào hứng nói: “Bùi Nguyên Minh kia không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải rất ngang ngược sao? Tại sao cậu ta cũng có lúc sợ hãi như thế này chứ?” Quản gia nhà họ Thanh cười nói: "Tam Gia, đêm qua chúng ta đã đánh gãy hết xương cốt của Công Tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn. Hai người đó nghe đồn là một trong những chỗ dựa vững chắc chống lưng cho Bùi Nguyên Minh "Hiện tại chỗ dựa vững chắc cũng đã thành như vậy rồi, Bùi Nguyên Minh cậu ta còn dám ra mặt sao?" "Cho cậu ta một ngày cũng không có gan đến đâu, ha ha Đúng lúc Thanh Tam Gia và những người khác đang tùy ha.." tiện bừa bãi thì có người vào truyền tin, người của nhà họ Nạp Lan đã đến. “À, nhà họ Nạp Lan, để cho bọn họ lăn vào đây
Chẳng mấy chốc, Nạp Lan Hoàng Chi chậm rãi bước ra cùng một đám người nhà họ Nạp Lan, mọi người mặt mũi đều rất khó coi.
Thanh Tam Gia nở nụ cười trên mặt nói: "Ông Hoàng Chi, nếu tôi nhớ không lầm, thì ông chính là người đang đứng ở phía đối lập với tôi." "Đêm nay ông dám tới chỗ này, không sợ tôi sẽ giết ông sao?” “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cháu gái ruột của ông thì khác. Tôi đã cho người truyền tin cho Bùi Nguyên Minh rồi, nhưng mà cậu ta cũng không có dũng khí đến đây.” "So sánh cả hai với nhau thì đám người nhà họ Nạp Lan của ông cũng có chút thú vị!”
Nạp Lan Hoàng Chi sắc mặt khó coi, lúc này mới mở miệng nói: “Thanh Tam Gia, chuyện chúng ta ra tay lẫn nhau, chúng ta đều chú ý đến một điều sẽ không gây hại cho người nhà, ông có chuyện gì thì cứ việc đối phó với tôi là được, nhắm vào một người phụ nữ thì bản lĩnh cái quái gì?"
Người của nhà họ Nạp Lan cũng lên tiếng: “Đúng vậy, nếu có khả năng thì cứ đường đường chính chính đánh bại chúng tôi trên thương trường. Như bây giờ thật là quả vô si!" "Mau thả cô chủ ra! Có thể thương lượng bất kỳ điều kiện nào."
Thanh Tam Gia cười nói: “Các người có lẽ không hiểu phong cách làm việc của nhà họ Thanh ở nước Mỹ chúng tôi. Chúng tôi luôn đè bẹp đối thủ từng người một, làm cho bọn chúng muốn sống không được muốn chết không xong" "Bao gồm mấy người này, tôi sẽ từ từ chơi đùa đến chết” "Nạp Nhã Lan chẳng qua chỉ là sự bắt đầu thôi." Nghe xong lời nói của Thanh Tam Gia, sắc mặt người nhà họ Nạp Lan biển thành điên cuồng.
Bọ họ đều biết số phận của Lão Cửu Đạo Môn và Công Tử Hải.
Tưởng tượng xương cốt chính mình từng người một bị bóp nát, lúc này mọi người trong nhà họ Nạp Lan đều cảm thấy run rẩy sắp ngã.
Thật đáng sợ!
Thanh Tam Gia này thật kinh khủng!
Điều mẩu chốt nhất là ông ta có đặc quyền ngoại giao, ngay cả có báo lên quan chức cấp cao cũng không thể làm được gì ông ta.
Nhiều nhất là ông ta bị đuổi trở lại nước Mỹ để thẩm lí và phán quyết.
Mà nước Mỹ chính là địa bàn của bọn họ, nếu họ bị đuổi về thì xác suất cao là họ sẽ được xử vô tội phóng thích.
Bởi vậy, Thanh Tam Gia mới kiêu ngạo đến mức này. Nạp Lan Hoàng Chi đột nhiên nghĩ ra ý gì đó, chot lạnh lùng nói: "Ông... ông đã làm gì cháu gái tôi?"
- -----------------