Nạp Nhã Lan vẫn có thể miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo, lúc này mới run rẩy nói: "Thanh Tam Gia, nếu như ông đối xử với tôi như vậy, ông nội tôi nhất định sẽ không bao giờ tha mạng cho ông!” "Không bao giờ tha mạng cho tôi? Ông ta xứng sao?" Vẻ mặt Thanh Tam Gia tràn đầy sự châm chọc. "Chi là một nhà họ Nạp Lan nhỏ bé, nếu tôi muốn thì ngày mai sẽ bị sụp đổ ngay” "Nhưng mà cô đừng lo lắng, tôi sẽ không giết cô." “Đợi đến khi hai người họ chơi đủ trò rồi, tôi sẽ để cô ở cổng nhà họ Nạp Lan. Tôi muốn Nạp Lan Hoàng Chi hiểu cái giá phải trả khi đã từ chối ngay trước mặt tôi!”
Mang theo trên mặt là vẻ tươi cười biến thái, Thanh Tam Gia xoay người rời đi.
Mà ở bên này hai gã vua quyền anh Texas bắt đầu cởi quần áo tháo thắt lưng, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, chuẩn bị sẵn sàng vô vập tới.
Nạp Nhã Lan tuyệt vọng nhằm mắt lại, lúc này không biết tại sao, trong đầu cô ấy lại có thể hiện lên khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh. Đúng lúc này, ban công bên kia đột nhiên bị người ta đá văng ra một tiếng "rầm".
Hai gã vua quyền anh Texas cùng lúc tạm dừng để nhìn về sau lưng bên kia.
Có một người đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, lúc nhìn thấy hai gã vua quyền anh Texas, trong đáy mắt của anh hoàn toàn là một hầm băng.
Người đến rõ ràng là Bùi Nguyên Minh.
Hai vị vua quyền anh liếc nhau một cái, đồng thời phát ra tiếng cười khẩy, điều bọn họ ghét nhất là có người quấy rầy họ vào loại thời điểm như vậy. "Âm.."
Ngay sau đó, hai vua quyền anh cùng lúc di chuyển, cả hai đều là nhân vật vô địch trên võ đài quyền anh.
Vào lúc này, hai người một trải một phải lắc mạnh, năm đấm đồng thời hướng về phía ngực của Bùi Nguyên Minh tung đến.
Bùi Nguyễn Minh nghiêng người một chút, ngay tích tắc đã tránh được quyền phát ra của hai tay đấm, rồi sau đó anh tung cú đá thắng vào đầu gối của gã vua quyền anh da đen. "Răng rắc."
Có tiếng gãy xương vang lên, gã quyền anh da đen kiêu ngạo này lập tức ôm chặt đầu gối lăn lộn trên mặt đất.
Các nắm đấm của vua quyền anh rất cứng rắn, nhưng khuyết điểm lớn nhất của họ là phần thân từ dưới thắt lưng trở xuống. Đương nhiên, Bùi Nguyên Minh biết nếu dùng nắm đấm thì sẽ không đầu lại bọn họ, cách đúng đắn nhất là nhằm vào yếu điểm của đối thủ.
Cùng lúc đó, gã vua quyền anh trắng xuất hiện, Bùi Nguyên Minh vụt sang bên trái, đồng thời hai tay nhanh như chớp nằm lấy đầu gã vua quyền anh da trắng, dùng sức vặn mạnh. “Rắc rắc..."
Gã vua quyền anh da trắng đầu vặn vẹo ở một góc độ kỳ lạ, tiếp tục duy trì tư thế nghiêng về phía trước rồi xụi lơ ngã xuống đất.
Những người mà được gọi là vua quyền anh Texas kết hợp lại ở trước mặt Bùi Nguyên Minh vẫn chưa phải là đối thủ. “Rắc rắc.."
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh dùng chân giẫm một cước lên cổ gã vua quyền anh da đen, hơi dùng sức một chút cũng đã khiến cổ gã ta bị gãy.
Trong phòng, Nạp Nhã Lan nhìn đen ngây người. Cô ấy luôn biết Bùi Nguyên Minh có bản lĩnh, nhưng không tưởng tượng nổi thân thủ của anh lại tốt như vậy.
Ngay cả loại vua quyền anh có thể một đánh mười này ở trước mặt anh cũng không phải là đối thủ. Lúc này, Nạp Nhã Lan cũng không biết cảm giác trong lòng là như thế nào.
Thật tuyệt nếu người đàn ông này là chồng của mình! "Cảm ơn rất nhiều!”
Nạp Nhã Lan là một người phụ nữ có chính kiến của mình, lúc này cũng không quá kích động như những người phụ nữ khác mà khôi phục phong thái của mỹ nhân núi băng.
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Có đi được không?" "Không thành vấn đề." Nạp Nhã Lan gật đầu.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh đưa cô ấy rời khỏi theo đường cửa sổ.
Mà lúc này, trong đại sảnh của nhà tổ họ Thanh Thanh Tam Gia vừa híp mắt vừa uống trà.
Một lúc sau, ông ta có chút nghi hoặc hỏi: “Hai gã vua quyền anh lần này sao lại nhẹ nhàng như vậy, sao đến bây giờ tôi còn chưa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nữa?"
Quản gia nhà họ Thanh ở một bên cười nói: "Tam Gia, hai người này có đôi khi giết trước mới nói sau, không có thanh âm cũng là chuyện bình thường
- -----------------