Dịch: Hạt dẻ cười
Tát Bối Nhi suýt nữa thì hét lên, bỗng như nhớ ra điều gì, cô liền lấy di động ra, dặn dò đanh thép: “Tối nay em họp mặt bạn bè, không về nhà.
Anh trông nom con cho tốt vào, chớ gọi điện cho em.
Gác máy đây!”.
Chu Nhân nghe giọng điệu vậy liền xoa dịu:” Bối Nhi, không phải cậu lại cãi nhau với chồng đấy chứ? Không thể nào! Bao nhiêu năm rồi cậu có để cho chồng chút mặt mũi nào không? Trời ạ! Cũng tại lão Cổ Dương nhà cậu cơ, cung phụng chăm sóc cậu như nàng tiên vậy.
Thử đổi là người khác xem xem".
"Đổi là người khác thì sao? Chu Chu, cậu nói cho rõ đi, đổi là người khác thì sao?" Tát Bối Nhi tay chống nạnh, giận dữ nói.
"Đổi là người khác à?" Chu Nhân đảo mắt lia lịa,"Nếu đổi là người khác thì bộ ngực cup G của cậu sớm bị nhào nặn đến nổ tung ra rồi! Ha ha ha!"
"Chu Chu thối tha! Bao năm nay cậu vẫn cứ trêu chọc mình! Cậu ghen tị phải không? Ngực mình cup G đấy, thì sao nào?" Nói xong, Tát Bối Nhi và Chu Nhân cười ầm ĩ.
Quách Oánh Tuyết không chịu được, liếc bọn họ vẻ khinh thường, cả ngày cứ ngực này ngực nọ, tục tằn quá đi! Liếc qua thấy Lãnh Tử Tình đang ngẩn ngơ, cô quan tâm hỏi han:" Sao thế? Tối nay cậu có hẹn à?"
"À, đâu có đâu." Lãnh Tử Tình lấy lại tinh thần, hấp tấp lấy di động, quay mặt sang hướng khác gọi điện nhưng không có người nghe máy.
Có lẽ anh ấy đang họp cũng nên.
Thôi vậy, đêm mình gọi lại sau.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên, Lãnh Tử Tình nhìn thấy hiển thị tên Lôi Tuấn Vũ liền vội vàng nghe máy.
Giọng điệu đối phương có vẻ không hào hứng lắm, xung quanh cũng khá ồn ào:" Chuyện gì thế?"
"À, không có gì.
Chu Chu vừa từ Mỹ về, bọn em tụ tập chút, có thể sẽ thâu đêm luôn." Lãnh Tử Tình thận trọng lắng nghe âm thanh đầu dây bên kia, hình như nghe thấy cái gì truyền dịch gì gì đó.
"Ừ, cứ chơi vui nhé! Mai anh cử người đến đón em."
"Ừm, vâng...thế...anh đang ở đâu?" Lãnh Tử Tình dè dặt hỏi.
Nghe cách nói chuyện, hẳn là công ty có chuyện gì rồi, anh ấy phải ở công ty cũng đúng.
"Hả? Ừ, một người bạn bị bệnh, anh đang ở bệnh viện.
Thôi nhé, anh gác máy đây."
"Ơ....." Lãnh Tử Tình chưa kịp nói thêm điều gì, điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng " tút tút", trong lòng cô có chút bất an.
"Cậu sao thế?" Quách Oánh Tuyết tò mò hỏi han.
Cô nhìn sắc mặt Lãnh Tử Tình có chút bất thường.
"À, mình không sao.
Mình gọi điện cho ông xã báo cho anh ấy biết một tiếng, tối nay mình không về nhà.
Hì hì, đi thôi, hôm nay bọn mình tha hồ tán dóc." Lãnh Tử Tình khoác lên mình vẻ mặt tươi cười, kéo Quách Oánh Tuyết về hướng hai cô bạn vừa đi vừa cười nghiêng ngả kia.
Đã lâu không gặp ba cô bạn thân, Tử Tình hồ hởi chuyện trò.
Nhưng mỗi khi không nói chuyện, cô lại thất thần, không biết cảm giác bất ổn trong lòng này có phải là cô lo lắng quá rồi không, cô rất muốn về nhà xem thế nào.
"Sao vậy Tử Tình? Cả tối nay cậu để tâm trí đi đâu thế.
Cậu không muốn ở đây cùng bọn mình à?" Quách Oánh Tuyết tinh ý đến gần cô hỏi han, tiện tay đưa cho cô một chai nước.
"Không phải thế! Có chút không thoải mái thôi! Chắc là sắp đến tháng nên vậy.
Ha ha, cậu đừng nói cho bọn họ biết, đừng vì mình mà mất vui.
À, mình đi gọi điện thoại cái đã, các cậu cứ nói chuyện trước đi".
Lãnh Tử Tình đứng dậy, định đi ra ngoài.
"Này, cậu xem đã mấy giờ rồi, có chuyện gì quan trọng không thể để ngày mai nói được sao? Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Không phải là....." Quách Oánh Tuyệt bỗng nhiên nhìn cô một cách thần bí "Không phải cậu có ai ở bên ngoài đấy chứ?"
"Tuyết Nhi, cậu nói cái gì thế? Mình là loại người đó sao?" Lãnh Tử Tình trợn mắt kinh ngạc, cô ấy nghĩ đi đâu vậy chứ!
"Không có ai thì cậu lơ đãng vậy làm gì chứ, như thể trong bụng mọc ra một cái cây vậy!" Quách Oánh Tuyết lườm cô "Coi chừng mình nói cho hai cô nàng kia, đến lúc đó cậu sẽ....."
"Được rồi được rồi, mình thua cậu rồi! Không công kích mình không được sao!"
Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ đành thôi.
Thật ra, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đây là lần đầu tiên cô qua đêm ở ngoài liền gọi điện, nhưng muộn như vậy, rõ ràng là "kiểm tra" mà! Chỉ sợ thành trò cười cho người ta cười nhạo.
Nhưng cuộc gọi rành rành kia làm cô không yên lòng.
Người bạn nào bị bệnh mà anh ấy lo lắng đến thế?
Hai người đang trò chuyện thì thấy Tát Bối Nhi cùng Chu nhân hét ầm chạy tới.
Hỏi ra mới biết, thì ra Tát Bối Nhi và Chu Nhân vừa xuống lầu lấy đồ ăn đêm thì chạm mặt một người phụ nữ trông rất giống Lãnh Tử Tình.
Tát Bối Nhi còn tưởng là Tử Tình, đến khi nói chuyện thấy vẻ mặt kỳ lạ của đối phương mới nhận ra là mình nhận nhầm người.
Thật là! Lại có người giống nhau đến thế sao! Chỉ có điều, người phụ nữ kia, à không, phải là cô gái kia mới đúng.
Tuổi cô ấy kém Lãnh Tử Tình nhiều, nhìn cứ như Lãnh Tử Tình thời thanh niên vậy, ít nhất cũng kém đến 10 tuổi.
"Có thật không?" Lãnh Tử Tình cũng hết sức tò mò.
Thật sự có người giống mình đến thế sao? Không phải có quan hệ huyết thống gì đó chứ!
"Trời ạ, tất nhiên rồi, suýt nữa thì mình tưởng cô ấy chính là cậu đấy.
Thật luôn!" Tát Bối Nhi vỗ ngực nói.
"Đi, mình dẫn cậu đi xem." Nói rồi Tát Bối Nhi liền kéo tay Lãnh Tử Tình đi xuống dưới lầu.
Hai người ở dưới lầu tìm một vòng mà không thấy cô gái kia đâu.
Họ không khỏi thất vọng quay về.
Quách Oánh Tuyết cười cười nói:" Này, các cậu xuống dưới đấy tìm làm gì.
Bọn mình đến bàn đăng ký ở sảnh lớn hỏi là biết ngay.
Muộn thế này rồi còn không đi, nhất định là đã nghỉ lại ở đây rồi.
Chắc không khó tìm lắm đâu".
Lãnh Tử Tình nghe xong, cảm thấy không cần thiết phải phiền toái như vậy.
"Được rồi được rồi, không tìm nữa.
Các cậu cũng đừng bận tâm nữa.
Giống lắm sao? Trên đời này thiếu gì người giống người.
Kệ cô ấy đi.
Bọn mình lo chơi việc của bọn mình chứ."
Chu Nhân nghe vậy cũng phụ họa theo :" Đúng thế đấy.
Bọn mình khó khăn lắm mới tụ tập được với nhau, mình còn chưa chém gió đủ đâu".
Thế rồi Chu Nhân liền đề nghị đi tắm sữa, đây là một trong những màn phục vụ đặc sắc của Thần Vũ.
Tuy rằng đã hết giờ làm nhưng dù sao Quách Oánh Tuyết cũng là bà chủ của nơi này.
Chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Bốn cô nàng cùng nhau đi xông hơi, sau đó Quách Oánh Tuyết cử chuyên viên mát xa đến phục vụ riêng.
Trong bốn người, hình thể Tát Bối Nhi đầy đặn nhất nên ba người còn lại lúc nào cũng trêu chọc cô.
"Bối Nhi, Cổ Dương nhà cậu có phải mỗi lần nhìn thấy ngực cậu đều chảy máu mũi không?" Nghe Chu Nhân nói trắng trợn vậy, Lãnh Tử Tình ửng đỏ cả hai tai.
"Có chảy máu mũi hay không thì hắn không nói, nhưng mà hắn từng nói ý rằng ngực của mình là thiên hạ đệ nhất ngực đó." Tát Bối Nhi nhìn mình trong gương, lấy sữa nhẹ nhàng bôi toàn thân, nhất là bộ ngực nở nang kia.
"Ha ha ha!" Chu Nhân cười phá lên, tiến đến gần chỗ Bối Nhi đang bôi trát, "Bự thật đấy, không phải nâng ngực đó chứ?"
"Xì xì xì! Nói cái gì vậy! Không được chặn họng mình thế chứ! Mình phải mát xa hàng ngày đó!" Tát Bối Nhi giơ tay tư thế mèo cào, cảnh cáo nói..