Nàng cũng không phải người tốt, nhưng vẫn có ân tất bào, nhưng cũng phải nhìn xem người ta là ai, nếu như uy hiếp đến nàng, như vậy quản ngươi có đúng là ân nhân của ta không, muốn hiệp ân cầu báo, nàng không thể thực hiện được.
” Tốt, con người của ta rất sợ chết.” Âu Dương Vu Phi giơ cao hai tay cười, trả lời thẳng thắn lưu loát cực kỳ.
” Vậy là tốt nhất.” Một tay đẩy ra Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt xoay người đi vào trong trướng.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy mi nhướng cao, nắm tay mắt chặt trong tay áo, cười tủm tỉm đuổi theo, không chút khách khí bước vào lều vải của Lưu Nguyệt.
” Đi ra ngoài.” Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng ném hai chữ.
“Muốn vết thương trên lưng không khỏi hẳn thì đuổi ta ra ngoài.” Âu Dương Vu Phi nhàn nhã.
” Tiểu Hỉ Thước.” Lưu Nguyệt nghe vậy biết Âu Dương Vu Phi tới để bôi thuốc cho nàng, ngay lập tức liền chậm chạp nói.
Âu Dương Vu Phi đưa tay móc ra bình dược trong lòng, cười cười mở nắp ra: “Say, ngươi chờ nàng đến ngày mai đi.”
Rõ ràng người hầu của hắn tên Hoa Phi Vũ, không biết làm sao Lưu Nguyệt lại có thể kêu Tiểu Hỉ Thước, vậy cũng tùy nàng gọi đi.
Lưu Nguyệt nghe vậy trầm mặc trong nháy mắt, tiếp tục lại gần giường nằm úp xuống, xé áo xuống, lộ ra toàn bộ phần lưng máu thịt lẫn lộn và thân trên.
Mặc dù đúng là nằm úp sấp, thế nhưng cảnh xuân so với lúc không che còn khiến người ta mơ mộng mất hồn.
Âu Dương Vu Phi sững sờ trong nháy mắt, im lặng nuốt nước bọt, thật không nghĩ tới Lưu Nguyệt lại trực tiếp như thế, ngược lại lại đem hắn cảm thấy bức rức khó chịu.
” Nhanh lên một chút” Dứt khoát, cực kỳ dứt khoát.
Âu Dương Vu Phi hoàn hồn, sờ sờ cái mũi đi về phía trước, tay đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhẹ nhàng bôi cho Lưu Nguyệt.
Ngón tay di chuyển trên vết thương, vết thương đã bắt đầu đóng vảy, nước da tuyết trắng, trong suốt, hơi hơi men theo đường nét theo nách xuống.
Ngón tay du động, trong trướng tĩnh lặng.
” Lách cách.” Một giọt hồng sắc rơi trên lưng Lưu Nguyệt, hiện lên. (Su: Nguyệt tỷ vô đối, hết Triệt ca đến Phi ca, kakakaka )
Âu Dương Vu Phi nhất thời luống cuống tay chân lau chùi đi, đáng chết, đáng chết, mùa đông khô hanh nóng cái gì, hắn không có định lực như vậy từ lúc nào.
” Dám rơi nước mũi lên lưng ta, ta bẻ cổ ngươi.” ( ) Lưu Nguyệt ném xuống một câu lạnh buốt.