Nắm lấy tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt khóe miệng khẽ cong lên, nhướng mày cười nói : “Nơi này phong cảnh không tồi.” (Su : 2 anh chị rất được )
“Chúng ta vừa đi vừa ngắm.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, mắt cong cong.
“Tốt.” Hiên Viên Triệt nhất thời cười to, nắm tay Lưu Nguyệt, chậm rãi đi xuống vách núi, một chút háo sắc cũng không có. (Su : háo sắc????? Cái này rất khó tin)
Mộ Dung Vô Địch hai mắt lưu chuyển, có chút hiểu rõ, lập tức nháy mắt mấy cái với Thu Ngân, Ngạn Hổ, cũng từ từ đuổi theo.
Độc Cô Dạ không phải dễ đối phó, long xà ngàn năm cũng vậy, chờ đến lúc cả hai lưỡng bại câu thương (hai bên đều chịu tổn thất), bọn họ ra tay, vậy không phải tốt lắm sao.
Gió núi thổi qua, mùi cỏ cây thơm ngát bay vào mũi.
Hảo sơn hảo thủy nha.
Chậm rãi bước xuống núi cao, tiếng nước hỗn loạn từ xa truyền đến, rất là kịch liệt.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đất dưới chân, nhìn hoàn cảnh xung quanh, mặt cỏ tươi tốt, hoa cỏ xanh mơn mởn, nhưng không hề có côn trùng, một con rắn độc, một con bò cạp, ngay cả một con bướm trong không trung cũng không có, một sự yên lặng tuyệt đối, một quy tắc của rừng mưa.
Mọi vật né tránh, không dám xâm chiến.
Một vùng lãnh thổ, chí tôn duy nhất.
Lãnh địa rộng lớn không hề có bất kì loài động vật nào khác sinh sống, nhưng mà xa như vậy cũng không có con vật nào, Bích Ba Đầm này, không thể coi thường.
Trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc : “Chú ý một chút, có thể nó còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
Nàng biết mãng xà lợi hại. Năm đó nàng vào rừng mưa để chấp hành một nhiệm vụ, đụng trúng một con đại mãng xà.
Sức mạnh như vậy, so với hỏa tiễn còn lợi hại hơn, nơi đi qua, không ai có thể kháng cự, làm nàng phải nhờ vào hỏa tiễn mới có thể bắn hạ nó, thiếu chút nữa lộ tung tích.
Mà bây giờ, không có AK47, không có M16, lại càng không có pháo truy kích, hỏa tiễn, muốn giết nó lại càng khó khăn.
Lợi kiếm màu bạc đã nắm trong tay, Hiên Viên Triệt chưa từng gặp qua đại mãng xà, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm giác được nguy hiểm.