Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 238: NÀNG TA THẬT SỰ LÀ ÁC QUỶ



Trong rừng trúc vang lên tiếng hét thất thanh làm cho các loài chim sống trong rừng đều phải sợ hãi.

Đao lão đại cực kỳ căm hận Lam Ngọc, sau khi trói bà ta lại thì cười hả hê, sung sướng khi có người gặp hoạ: “Bà cũng có ngày hôm nay, cho bà ở đây chết dần chết mòn, nếm thử cảm giác Quế Viên từng chịu.”

“Ta không giết hắn, ta không giết hắn.” Lam Ngọc la hét: “Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã ác độc thế này, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, đi theo tiện nhân Hạ Thương Mai kia, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Kết cục có xấu hơn nữa cũng không tệ bằng bà, xem xem bây giờ bà rơi vào bước đường gì đi? Bà không giết Quế Viên nhưng nếu tối nay không cứu được Quế Viên về thì liệu y ở trong vùng đất hoang đó có bị chó sói ăn thịt không? Còn Tiểu Khuyên nữa, nếu nàng ấy nhất thời không nghĩ thoáng được rồi tự vân, bà sẽ nợ hai mạng người. Ta căm ghét nhất là loại người như bà, mạng của mình là mạng còn mạng người khác thì không phải mạng à?”

Lam Ngọc hoảng sợ lắc đầu, ra sức giãy giụa: “Không, ngươi thả ta ra, ta cho ngươi tiên, ngươi muốn bao nhiêu tiên ta cũng cho ngươi, được không?”

Đao lão đại không hề bị lay động: “Thay vì cầu xin ta, thà rằng ngẫm xem đời này bà đã làm bao nhiêu chuyện xấu. Đây không phải là đại tiểu thư trừng phạt bà, là trời cao đang phạt bà, nương ta nói nếu một người đến lúc phó mặc cho trời thì phải xem bình thường ăn ở thế nào.”

Thương Mai đứng từ xa nhìn Đao lão đại, nghe hắn nói những lời này thì thật sự bất ngờ, tên nhóc ngốc nghếch này lại có thể nói ra những lời triết lý như vậy.

Đao lão đại nói xong thì mặc kệ tiếng la hét thảm thiết của Lam Ngọc, xoay người bước đi.

Nhìn thấy Thương Mai bên ngoài rừng trúc, hắn có phân ủ rũ: “Đại tiểu thư, vật liệu gỗ hết rồi, tường vây cũng đã đổ, chúng ta phải làm sao đây?”

Thương Mai nhìn đống vật liệu gỗ bị thiêu cháy đen kịt và cả bức tường ngăn cách Tướng phủ và hậu hoa viên, bức tường còn chưa xây xong mà giờ đã thành một đống gạch vỡ.

Trên môi cô nở nụ cười yếu ớt: “Tốt lắm.”

“Tốt lắm?” Đao lão đại nhìn cô khó hiểu: “Đại tiểu thư tức đến mức hồ đồ rồi sao?”

“Ta đã hiểu câu nói tối nay của lão phu nhân rồi.”

“Câu gì?” Đao lão đại nghi ngờ hỏi, hắn nghe từ đâu đến cuối nhưng không biết câu nào có thể khiến đại tiểu thư hiểu ra.

“Vật liệu gỗ bị cháy, tường chắn bị đổ, lão phu nhân nói có khả năng là chúng ta vu oan cho bà ta. Vậy có phải chúng ta cũng nên nghĩ ngược lại răng hòn giả sơn và câu thang uốn bị nổ cũng là do họ làm, sau đó khi bị chất vấn hỏi lại, ta cũng có thể nói rằng là họ muốn vu oan giá hoạ cho ta?”

Đao lão đại không hiểu nhưng nhìn nụ cười quái dị trên mặt đại tiểu thư, có vẻ rất lợi hại.

Nhưng cứ điều gì hắn nghe không hiểu thì đều chắc chắn rất lợi hại.

“Tiểu Đao, giúp ta tìm một chút quặng ni-trát ka-li, lưu huỳnh, hoả dược, đừng để bị người khác nhìn thấy, âm thầm đi mua thôi.”

“Vâng!” Đao lão đại đáp.

Tiếng hét thảm thiết, hoảng sợ như bị tâm thần của Lam Ngọc từ phía sau vọng lại, Đao lão đại hỏi: “Đại tiểu thư, người nói xem đêm nay bà ta có bị rắn độc cắn chết không?”

Thương Mai khẽ đáp: “Tiểu Đao, mặc dù rắn có độc nhưng nếu ngươi không làm gì nó thì nó sẽ không tấn công ngươi, trừ khi nó cảm thấy bị đe doạ.”

“Hả?”


DMCA.com Protection Status