Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 239: TIÊU KIÊU



Cái chết của Lam Ngọc nhìn như không khơi dậy bất kỳ tia lửa nào, nhưng mối hận thù mà bà ta gây ra lại khiến cả hai bên đều không thể buông xuống.

Thương Mai cảm thấy Quế Viên không thể ở lại Tướng phủ, cho nên khi đến Lương vương phủ, cô đã hỏi Lương Vương có thể nhận Quế Viên không.

Lương Vương lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự muốn hắn có tương lai thì nên đi tìm Hoàng thúc cho hắn vào quân doanh để huấn luyện.”

“Quân doanh?” Thật ra Thương Mai cũng có ý định này, nhưng cô sợ Quế Viên không thích ứng được với cuộc sống trong quân doanh.

“Đúng thế.” Lương Vương trả lời.

Thương Mai gật đầu: “Ta phải hỏi hắn đã.”

Lương Vương nhìn cô một cách quái lạ: “Hắn là hạ nhân của ngươi, vì sao ngươi phải hỏi hắn? Cứ sắp xếp luôn, ngươi cũng chỉ muốn tốt cho hắn”

Thương Mai nhìn Lương Vương: “Hắn là hạ nhân của ta nhưng cũng là một cá thể độc lập. Hắn có suy nghĩ riêng và có việc muốn làm, nếu hắn không muốn gia nhập quân đội, ta ép hắn đi thì hắn cũng không thể sống hạnh phúc.”

Lương Vương giật mình nhìn cô: “Cá thể độc lập?”

“Không phải sao? Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, có việc mình muốn làm, trước kia hắn không làm được vì đã bán thân cho Tướng phủ, nhưng bây giờ hắn tự do rồi, hắn có thể sống cuộc sống mình theo đuổi.”

Lương Vương lặp lại ý trong lời cô nói: “Cuộc sống mình theo đuổi.”

“Vương gia có theo đuổi điều gì không?” Thương Mai đặt túi châm xuống rồi hỏi.

Lương Vương lắc đầu: “Không có.”

“Không có? Ai cũng đều có cả.”

“Vậy cuộc sống ngươi theo đuổi là gì?” Lương Vương hỏi cô.

“Giết hết những người từng làm hại ta, sau đó sống bên người ta thích cả đời.” Thương Mai nói ngắn gọn.

Lương Vương bật cười: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”

Thương Mai lại rất nghiêm túc: “Ta nghĩ đó là chuyện rất bình thường mà? Người hại ta không muốn cho ta một con đường sống, cho nên ta giết họ có gì sai không? Còn người ta thích, ta muốn được sống cùng người đó cả đời, cũng không sai phải không?”

Lương Vương ngôi dậy, cũng trở nên nghiêm túc. Đúng thế, sao hắn lại cảm thấy Hạ Thương Mai nói vậy là không biết xấu hổ chứ? Trong lòng cô có thể nghĩ như vậy, mà cô hoàn toàn có quyền làm điều đó.

Thương Mai nói tiếp: “Người làm hại mình hắn là buông tha mới gọi là rộng lượng phải không? Còn người mình thích, chỉ có thể nhìn từ xa mới gọi là an toàn? An toàn con khỉ, đó là hèn nhát.”


DMCA.com Protection Status