Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 168: TIẾP TỤC ĐIỀU TRA



Thật ra, thông qua khoảng thời gian quan sát này, hắn ta đã phát hiện ra, Trần Loan Loan không hề đáng sợ như những gì bên ngoài nói, cùng lắm là hơi thô lỗ một chút mà thôi.

Tô Thanh khá đáng thương, nhìn có bộ dạng có vẻ như sẽ không lấy được vợ. Mặc dù mỗi ngày, hắn ta đều nói khoác rằng mình gần gũi với rất nhiều phụ nữ, nhưng mọi người đều biết răng hắn ta cứ gân phụ nữ thì chắc chắn sẽ chết.

Thân là huynh đệ của Tô Thanh, Tiêu Thác rất muốn làm mối cho hắn ta.

Trần Loan Loan nghe thấy hắn ta nói câu này thì lập tức sửng sốt, sau đó kích động nói: “Tiêu Thác, huynh thật sự rất tốt, ta chính là đang đợi câu này của huynh đó.”

Tiêu Thác nghe vậy thì vỗ nhẹ bả vai nàng ta, nói: “Đừng khách sáo, bọn ta là huynh đệ của nhau, so đo tính toán với nhau chuyện này làm gì!”

Nói xong, Tiêu Thác lập tức đuổi theo Mộ Dung Khanh.

“Thế nào rồi?”

Một câu hỏi không rõ đầu đuôi, duy chỉ có hai người họ là hiểu.

Mộ Dung Khanh nói: “Hôm nay, tổng cộng có hai mươi tám người đưa rượu đến cho bổn vương. Những người này khi trở về ngươi hãy ghi lại. Bọn họ dám tặng quà cho ta ngay trước mặt Lương thái phó, chứng tỏ bọn họ vẫn còn đang do dự, chưa quyết định rõ ràng.”

“Nhưng mà, trong số hai mươi tám người này, không ngoại trừ khả năng có người cố ý muốn tiếp cận Vương gia. Bọn họ có lẽ đã nhận lệnh của Lương thái phó đến tiếp cận người.” Tiêu Thác nói.

“Sau khi ghi lại thì mang danh sách giao lại cho bổn vương. Bổn vương sẽ điều tra từng người một. Nếu như bọn họ qua lại với Lương thái phó nhiều lần, thì cứ giữ lại rồi sẽ có việc cần dùng đến, trước tiên cứ giả bộ tin tưởng đã.”

Tiêu Thác nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy, Thái Phó đại nhân cũng đã cố gắng hết sức muốn đánh vào bên trong Vương phủ này, nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng nên cho ông ta một cơ hội.”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ lại có thêm sự giúp đỡ của Hạ Hòe Quân và gia tộc của Tấn Quốc Công, bọn họ đương nhiên sẽ giống như hổ mọc thêm cánh, nhất định sẽ nắm chắc từng bước tiến. Từ cuộc mai phục lân trước, sau khi giết chết tên nội gián ẩn nấp trong Vương phủ, bọn họ càng mong đợi cơ hội tiếp theo, vì thế bổn vương sẽ “tặng” cho họ cơ hội này.”

Trong mắt Mộ Dung Khanh đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khác hẳn so với dáng vẻ ngà ngà say khi nấy ở trước đám đông, giờ phút này hắn dường như đã biến thành một người khác. [Vương phi đa tài đa nghệ]

Hắn nhìn Tiêu Thác, hỏi: “Điều tra bên thôn Thạch Đầu đến đâu rồi?”

Tiêu Thạch nghe vậy, trả lời: “Đã điều tra rõ ràng rồi. Sau khi Vương gia bị thương trở vê, Hạ Hòe Quân đã đón một người đến đảo đảo người điên, sau đó sắp xếp ổn thỏa cho người đó ở thôn Thạch Đầu.”

“Là ông ta?” Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng.

“Người đi đón kẻ điên kia không phải là Hạ Hòe Quân mà là một thầy thuốc có tên là Huệ Dân Cục. Hắn chẩn đoán rằng kẻ điên đó đã khỏi hẳn rồi, cho nên đón về, tạm thời sắp xếp cho hắn ta ở thôn Thạch Đầu. Sau khi điều tra thì phát hiện tên thầy thuốc đó và Hạ thừa tướng có quan hệ rất mật thiết với nhau, do đó mới đưa ra kết luận là Hạ Hòe Quân ra lệnh.”

“Nếu nói như vậy, cái ngày thả tên điên cắn người đó ra không phải là làm cho Tây Môn Hiểu Nguyệt xem, mà là ông ta cố ý thả hắn ra."

“Đúng vậy, nhưng mà tạm thời vẫn chưa biết động cơ của ông ta là gì.” Tiêu Thác nói.

“Tiếp tục điều tra!” Mộ Dung Khanh ra lệnh.


DMCA.com Protection Status