Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 151: ĐỀ HÈN BẠI HOẠI



Lòng Nguyệt Nhung phu nhân cực kỳ mừng rỡ, bà ta ôm lấy Hạ Oanh Nhiễm: “Nữ nhi, nương thật sự sợ con sẽ trở mặt không nhận người nữa.”

Ngón tay bà ta vuốt tóc Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta cảm thấy chán ghét và bẩn thỉu, ngẩng đầu lên nói: “Nương, còn một chuyện nữa con muốn nói với nương.”

“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Nhung phu nhân đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không chú ý đến vẻ mặt Hạ Oanh Nhiễm.

Hạ Oanh Nhiễm cố nặn ra một nụ cười: “Phụ thân muốn cưới tôn nữ Tây Môn Hiểu Nguyệt của Tấn Quốc công, sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào đây, nếu nàng ta không động vào nương thì nương cũng không được đi gây chuyện với nàng, nếu nàng thật sự tới gây chuyện, cầu xin nương nể mặt con gái mà khoan dung.”

Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh nàng ta ra, môi run lên vì tức giận: “Ông ta muốn kết hôn? Sao ông ta dám? Cái đồ vô liêm sỉ này, đã có một thê một thiếp rồi còn muốn kết hôn lần nữa, không sợ thiên hạ cười rụng răng à?”

Hạ Oanh Nhiễm không vui nói: “Nương, Lâm Lâm bị ngốc, bây giờ lại bị Mai phi gây khó dễ, tiện nhân Hạ Thương Mai này lại không cùng ý với phụ thân, phụ thân nên cưới thêm một phu nhân nữa để Tướng phủ được sáng lạn. Hơn nữa năm nay phụ thân vừa tròn bốn mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, sao không được kết hôn nữa? Mấy vị đại nhân trong triều chẳng phải đều có ba thê bốn thiếp sao? Nương nghĩ như vậy thật là không hiểu chuyện.”

“Phu nhân? Không phải thiếp à? Ông ta đã có một phu nhân là Liên thị rồi mà.” Nguyệt Nhung phu nhân trừng mắt, hoảng hồn nói.

Hạ Oanh Nhiễm đáp: “Bình thê, không phân lớn nhỏ với Liên thị.”

“Bình thê?” Nguyệt Nhung phu nhân cười khẩy, cười đến mức rơi nước mắt: “Trước kia ta đã nói với ông ta, bảo ông ta nâng đỡ ta lên làm bình thê, nhưng ông ta chỉ phong cho ta danh hiệu phu nhân, ta vẫn là thiếp, bây giờ ông ta lại muốn cưới bình thê?”

“Sao giống nhau được chứ? Nương (*mẹ), Tây Môn Hiểu Nguyệt này là tôn nữ của Tấn Quốc công, trượng phu trước kia của nàng là tướng quân, đã hy sinh vì nước, danh tiếng rất tốt, sao nương có thể so sánh được?” Hạ Oanh Nhiễm thấy trong mắt bà ta hơi cuồng loạn nên cũng hơi bực bội.

“Xuất thân của ta không cao quý, danh tiếng cũng không tốt nên ông ta có thể đối xử tuyệt tình với ta như vậy à? Tình cảm trước đây đều không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân ngã ngồi xuống ghế, liên tục lắc đầu, châu ngọc lạnh như băng trên đầu không ngừng va vào nhau.

“Con tới để cảnh cáo nương, đừng không biết tự lượng sức mình mà gây khó dễ cho nàng ta, nương không phải đối thủ của nàng ta, con cũng không muốn thấy nương bị nàng ta làm hại.” Hạ Oanh Nhiễm lạnh giọng nói.

“Con không đành lòng thấy ta bị nàng làm hại? Con muốn nàng làm mẫu thân phải không? Phải rồi, tôn nữ của Tấn Quốc công cơ mà, xuất thân hiển hách vậy mà? So với người được nuông chiều từ nhỏ là ta đây thì lợi hại hơn nhiều, con có sự giúp đỡ của nàng ta, tương lai có thể bay lên ngọn cây cao làm phượng hoàng, nhưng Hạ Oanh Nhiễm à Hạ Oanh Nhiễm, con đừng quên ta mới là thân mẫu của con.”

Bà ta khóc lóc gần như suy sụp, hai mắt đầy căm uất, bà không thể tin được nữ nhi mình sinh ra lại đối xử với mình như vậy.

Hạ Oanh Nhiễm cũng rất tức giận, cảm thấy bà ta quá thiếu hiểu biết, không suy nghĩ cho mình, nàng cũng thất vọng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Chính vì nương là nương của con, nên trong lúc mấu chốt này nương càng nên an phận, Tây Môn Hiểu Nguyệt gả vào đây có ảnh hưởng gì đến nương? Dù thế nào đi chăng nữa nương cũng không giành được sự sủng ái của phụ thân, tình cảm giữa nương và phụ thân đã không còn từ trước khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào cửa, nương có thể trách nàng được sao? Trước kia phụ thân yêu nương thì nương lại cấu kết với kẻ bại hoại Trần Ninh kia, nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia nương còn làm vậy?”


DMCA.com Protection Status