Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3172





Chương 3289:

Vũ Tuyết Phương mặt lạnh, giọng điệu có vẻ không tốt, trong giọng nói có chút lo lắng. Bà ta chống thân mình đi về phía trước hai bước.

“Đừng có ai tới đây, nếu không tôi và Nguyễn Tri Hạ sẽ cùng nhau nhảy xuống biển!” Trần Mộc Châu ghé sát vào người Nguyễn Tri Hạ rồi trước mắt tất cả mọi người làm bộ muốn đẩy cô xuống.

“Nguyễn Kiến Định, anh cảm giác ra sao khi nhìn thấy cảnh em gái anh bị tôi hành hạ thế này? Có phải rất đau không hay không?”

Trần Mộc Châu nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đang hoảng hốt bên dưới, cười nói.

“Phải làm như thế nào thì cô mới chịu tha cho em gái của tôi? Tất cả mọi chuyện đều do tôi chịu trách nhiệm, con bé chẳng gây ra bất cứ tội tình gì cả. Cô nếu vẫn còn tức giận và muốn tiếp tục báo thù thì tôi sẽ thay em gái tôi ngồi ở vị trí kia” Cố gắng nhắm mắt lại để kìm nén cảm giác nóng giận và lo lắng, Nguyễn Kiến Định cắn răng hỏi.

“Lúc trước anh đối xử với tôi như vậy có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay hay không?”

Giọng nói của Trân Mộc Châu vô cùng sắc bén, cô ta giơ một con dao lên, chế nhạo Nguyễn Kiến Định: “Vậy thì ngay bây giờ trước mặt tôi anh hãy thực hiện hết tất cả những chuyện mà trước đây anh từng làm với tôi đi, nếu hài lòng tôi sẽ thả đứa em gái này của anh đi” Con dao nhỏ trên tay Trần Mộc Châu khẽ chạm vào mặt Nguyễn Tri Hạ, khiến cô sợ đến mức cả mặt trắng bệch, không dám cử động mạnh, đến trốn cũng không thể trốn.

Mặt biển phía sau có sức mạnh thế nào cô đã thử một lần rồi, đến giờ cô cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đó lần thứ hai nữa. Cả người Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, trong lòng quá đỗi sợ hãi, mặc kệ Trân Mộc Châu đang kề dao bên cạnh, cô chỉ trân trân nhìn về phía Nguyễn Kiến Định, hai mắt rưng rưng chực khóc òa.

“Được, cô nói gì tôi đều làm theo y hệt, chỉ cần cô chịu thả em gái tôi ra mà thôi. Nhưng những thứ này cần thời gian chuẩn bị, ở nơi này lại quá nguy hiểm, chúng ta đổi một nơi khác được không? Ở đâu cũng được, tùy cô sắp xếp.”

Nguyễn Kiến Định quyết định kéo dài thời gian, chỉ cần rời khỏi nơi này thì mới có thể đảm bảo được tính mạng cho Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Kiến Định chua xót, bàn tay nắm chặt đến mức nổi hết gân xanh rồi nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

“Anh, em vẫn ổn, không sao hết.

Anh đừng lo cho em…

‘ Gió tạt qua làm cho tiếng nói của Nguyễn Tri Hạ không còn rõ ràng, nhưng ánh mắt cô vẫn long lanh, miệng ngọt ngào nói với Nguyễn Kiến Định.

“Hừ, tôi đã bảo người chuẩn bị đồ cần dùng từ lâu rồi. Nguyễn Kiến Định, tại nơi này tôi sẽ cho em gái anh, cho tất cả mọi người chứng kiến, tận mắt thấy rõ Chủ tịch của TQT là hạng người biến thái kinh tởm như thế nào” Vừa dứt lời, cô ta giơ tay lên, năm người đàn ông xấu xí kia đã nhanh chóng xuất hiện, một người cầm theo một chén nước, từ phía sau kho hàng chậm rãi bước tới. Năm người này sắc mặt đều trắng bệch, người trần như nhộng, không có gì che chắn.

“Mộc Châu, con là đứa con duy nhất thừa kế nhà họ Trần, từ nay về sau gia sản nhà ta đều thuộc cả về con. Tại sao con phải làm như vậy, mau nghe lời của mẹ con đi, xuống đây nào. Mọi gièm pha tai tiếng bố đều sẽ giúp con giải quyết, có được không?”

Trần Tuấn Tú bước lên phía trước, ánh mắt dao động, tỏ ra vô cùng từ ái yêu thương.

“Bố à, thật buồn cười làm sao, người phụ nữ trong lòng bố thế mà cả đời lại chỉ yêu một mình người đàn ông tên Nguyễn Huỳnh kia thôi, thế mà bố lại còn một lòng một dạ yêu thương chăm sóc cho bà ta. Con mới là người thân duy nhất trên đời này của bố. Bố đối xử với bà ta như vậy, thử hỏi làm sao người còn tư cách làm bố của con đây?”

Càng nói Trân Mộc Châu càng trở nên điên cuống, vẻ mặt vặn vẹo xấu xí, con dao trong tay cũng quơ lên lung tung.

“Mộc Châu, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta cùng về nhà rồi nói với nhau” Trần Tuấn Tú kéo Vũ Tuyết Phương ra phía sau để che chở, nhìn một lượt qua phía Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng mới dừng lại trên người Trần Mộc Châu.


DMCA.com Protection Status