Chương 2480:
Hôm sau.
Lúc Cố Tri Dân ngủ dậy, phát hiện phòng khách yên lặng, không có một một bóng người.
Mặc dù còn chưa đi xem phòng ngủ chính, nhưng anh biết Thẩm Lệ đã ra ngoài rồi.
Đây là trực giác của anh ta.
Cố Tri Dân đến phòng bếp làm một vòng, hâm nóng cho mình một cốc sữa, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Nhìn quanh phòng ngủ chính một vòng, phát hiện thiếu một vali hành lý.
Trước đây anh ta nói qua với Thẩm Lệ sẽ trả lại cô toàn bộ tài nguyên của cô, nhưng chuyện này đến giờ vẫn chưa thực hiện. Thẩm Lệ mấy ngày nay chắc là không có thông báo.
Sáng sớm như vậy mang theo vali đi đâu rồi?
……
Cố Mãn Mãn ngồi trên ghế sofa, mặc bộ quần áo ngủ chú vịt nhỏ, đầu tóc rối bời như ổ gà.
Cô ngỡ ngàng nhìn Thẩm Lệ đang đi lại quan sát phòng của mình: “Chị Tiểu Lệ, chị đang làm gì vậy?”
Thẩm Lệ quay người, ngồi bên cạnh Cố Mãn Mãn, nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mãn Mãn, chị đến làm ấm chăn cho em, có vui không?”
Cố Mãn Mãn bị doạ cho run rẩy: “Chị Tiểu Lệ, chị… sao vậy? Chị đừng như vậy, em sợ…”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn sợ như vậy, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô buông tay Cố Mãn Mãn, dựa vào phía sau, uể oải mở miệng: “Chị chỉ muốn đến ở cùng em mấy ngày mà thôi.”
Vẫn là chị Tiểu Lệ hơi lạnh lùng, cao ngạo như bình thường.
Cố Mãn Mãn hiếu kì hỏi: “Nhà của chị sao vậy?”
“Nhà của chị có một con chó đang ở, không thích hợp cho người ở. Cho nên trước khi anh ta dọn đi, chị tạm thời ra ngoài ở. Bởi vì thời gian quá gấp gáp nên không kịp tìm phòng ở. Nhưng em yên tâm, chị sẽ trả cho em tiền thuê nhà.”
“Tiền thuê nhà thì thôi, em còn chưa từng thuê chung với ai…”
Giọng điệu của Cố Mãn Mãn nghe có chút hưng phấn.
Cuối cùng, Cố Mãn Mãn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị Tiểu Lệ, con chó ở một mình ở nhà chị không sao à?”
“Không việc gì, khả năng có thể tự gánh vác mọi chuyện của con chó đó rất tốt.”
“Vậy nó giải quyết vấn đề đi vệ sinh như thế nào? Có thể tự dùng bồn cầu sao?”
Thẩm Lệ quay đầu, nghiêm túc cẩn thận dò xét Cố Mãn Mãn.
“Sao vậy?” Cố Mãn Mãn sờ tay lên mặt mình, không biết vì sao Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mình như vậy.
Thẩm Lệ nhìn hồi lâu cũng không thấy Cố Mãn Mãn có dấu hiệu giả ngốc. Sau khi xác nhận Cố Mãn Mãn đúng thật là ngốc, cô nói chuyện nghiêm túc: “Không cần lo lắng, chó nhà chị rất thông minh, nó còn biết mở cửa để ra ngoài, dắt mình đi dạo nữa đấy.”
Cố Mãn Mãn ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Vậy nếu có cơ hội em nhất định muốn gặp con chó này.”
“Sẽ có cơ hội.”