Chương 2014:
Đáy mắt Tư Mộ Hàn sáng lên tia vui vẻ, quay đầu nói với Tư Gia Thành: “Cậu nói với cô ấy, tôi sẽ mang qua đó ngay.”
Tư Gia Thành nhún vai: “Anh chị thật vô vị, gần như vậy còn bảo em chuyển lời.”
Căn phòng rất lớn, Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân chỉ chiếm một góc, phần còn lại để cho hai người phụ nữ và trẻ nhỏ bên đó.
Mặc dù Tư Gia Thành đã gần 20 tuổi rồi, nhưng trong cái nhìn của Tư Mộ Hàn, anh chỉ là một đứa trẻ.
Hiếm khi thấy Tư Mộ Hàn quan tâm đến chuyện tình cảm của Cố Tri Dân: “Đến khi nào tôi mới có thể uống rượu mừng của cậu đây?”
Nói tới đây, Cố Tri Dân lại buồn bực.
Anh chán nản thở dài: “Tôi không biết đến giờ cô ấy vẫn còn canh cánh chuyện tôi ra nước ngoài năm đó.”
Cố Tri Dân lại thở dài nói tiếp: “Năm đó, cô ấy mới 18 tuổi, tôi cũng không lớn hơn cô ấy bao nhiêu, chúng tôi lớn lên bên nhau, hoàn toàn không ngờ tới trước đó lại xảy ra chuyện như vậy…”
Tư Mộ Hàn ung dung ngắt lời Cố Tri Dân: “Vì vậy cậu làm xong không chịu trách nhiệm, chạy luôn ra nước ngoài sao?”
Cố Tri Dân nghẹn họng.
Anh sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Năm đó tôi vẫn còn nhỏ, chỉ mới 20 tuổi, hơn nữa trước đó tôi chưa từng nghĩ sẽ phát sinh quan hệ hay ở bên nhau gì đó với Thẩm Lệ…”
Cố Tri Dân nói tới đây thì ngẩng đầu lên, ai ngờ anh lại thấy Tư Mộ Hàn đang gọi điện thoại.
Anh để điện thoại bên tai, giọng nói trầm thấp: “Cậu mang tới càng nhiều càng tốt, giờ tôi đang cần.”
Nói xong thì cúp máy.
Tư Mộ Hàn để điện thoại sang bên cạnh nhìn Cố Tri Dân: “Cậu tiếp tục đi.”
“Tôi đang nói chuyện thật lòng với cậu, vậy mà cậu lại gọi điện thoại!” Cố Tri Dân tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
“Cậu cho rằng cậu quan trọng hơn Nguyễn Tri Hạ à?” Lúc nãy Tư Mộ Hàn gọi sai người mang tiền mặt tới đây.
Cố Tri Dân yếu ớt nói: “… Tôi không dám.”
Tư Mộ Hàn nhìn sang bên Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đã bắt đầu chơi bài rồi, cô đang cầm lá bài trong tay, không biết cô nói câu gì mà khiến Thẩm Lệ và Tư Gia Thành đều bật cười.
“Chậc, cậu và Nguyễn Tri Hạ đã thành vợ chồng rồi, tự cậu tìm một chiếc gương soi ánh mắt đó của cậu xem, đến giờ vẫn còn đắm đuối như vậy…” Tiếng “chậc” của Cố Tri Dân ít nhiều có chút cảm xúc ngưỡng mộ và ghen tị.
“Khúc mắc giữa cậu và Thẩm Lệ đã nhiều năm, sao tôi không thấy cậu phát chán nhỉ.” Tư Mộ Hàn khẽ nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm.
Cố Tri Dân không nói nữa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Tư Mộ Hàn biết là người mang tiền mặt đến đây.
Hiệu suất làm việc của Thời Dũng rất cao, chỉ cần chuyện anh dặn, cậu ấy sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, định nhấc chân đi ra ngoài thì ngừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Tri Dân đang dựa vào ghế sofa hoài nghi cuộc đời: “Thẩm Lệ là người phụ nữ yêu ghét rõ ràng, cô ấy tuyệt đối không chỉ vì chuyện năm đó cậu không chịu trách nhiệm mà canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy đâu.”
Cố Tri Dân vốn đang mất tinh thần bật dậy ngay: “Cậu có ý gì?”
Tư Mộ Hàn không để ý đến anh ta mà lướt qua đi thẳng về phía cửa.
Cố Tri Dân không từ bỏ ý định đi theo sau anh.
“Đình Kiên, cậu nói gì đi mà.”
Tư Mộ Hàn vẫn cứ đi về phía cửa.