Chương 1952:
Bởi lẽ Tư Mộ Hàn cao quá, khoảng cách chiều cao của hai cha con quá lớn, cho nên Tư Nguyễn ngước đầu ngước đến là tốn sức.
Nó hỏi Tư Mộ Hàn: “Mẹ đã tỉnh lại rồi, sao trông ba vẫn có vẻ chả vui mừng gì cả?”
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn nó: “Ba rất vui.”
Tư Nguyễn bĩu môi: “Ba nói xạo.”
Tư Mộ Hàn trầm lặng một lát, mới hỏi lại: “Nhìn ba trông không vui sao?”
“Vâng.” Tư Nguyễn gật đầu, giơ tay chỉ vào giữa hai chân mày của mình: “Ở đây của ba cứ cau lại suốt.”
Tư Mộ Hàn vươn tay đè ấn đường mình lại một chút.
Bỗng ở ngoài vọng vào tiếng của Cố Tri Dân: “Đình Kiên, cậu cho Hạ Hạ là tới tận Nam cực rửa đấy à?”
Bởi vì chỉ rửa mặt thôi, Tư Mộ Hàn không hề đóng cửa.
Cố Tri Dân vừa bước vào, liền thấy Tư Mộ Hàn và Tư Nguyễn một lớn một nhỏ chăm chú nhìn anh ta.
Anh ta đần mặt ra một lúc mới nói: “Hai cô ấy bảo tôi vào xem xem sao hai người vẫn chưa ra ngoài, hai ba con đang làm gì thế?”
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng đẩy đẩy Tư Nguyễn: “Đi thôi.”
Tư Nguyễn nhìn Tư Mộ Hàn một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Hai người Cố Tri Dân cùng Tư Mộ Hàn bước theo sau.
Cố Tri Dân khẽ nghiêng đầu, đè thấp giọng hỏi Tư Mộ Hàn: “Vết thương của cậu không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Tư Mộ Hàn trầm lặng.
Cố Tri Dân đưa tay che lên phần lông mày của Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ tỉnh lại là chuyện tốt rồi, sao vẫn tâm sự chồng chất thế?”
Tư Mộ Hàn nhướn nhướn mí mắt, đảo mắt nhìn cậu ta một lượt.
Cố Tri Dân vô cùng tự giác lấy tay mình ra.
Tư Nguyễn ở trước mặt đã vào đến phòng bệnh của Nguyễn Tri Hạ, cũng chẳng biết là nói cái gì, đã chọc cười cả Nguyễn Tri Hạ lẫn Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn đi tới cửa, không tiến vào ngay.
Tư Nguyễn ngồi trên ghế dựa trên giường bệnh, hai chân ngắn ngủn đung đưa qua lại, đang làm mặt ngáo ộp chọc cho Nguyễn Tri Hạ vui vẻ.
Cố Tri Dân ở bên cạnh cảm thán thành lời: “Muốn có con gái ghê.”
Tư Mộ Hàn hiếm lắm mới cười rộ lên, nhưng lời nói ra lại rất châm chọc.
“Tưởng tượng ra là được rồi.”
“Cậu…” Cố Tri Dân chỉ vào Tư Mộ Hàn: “Cậu cho rằng ông đây không sinh được sao?”
Tư Mộ Hàn nhướn mày: “Thẩm Lệ nguyện ý sinh cho cậu à?”
Cố Tri Dân “Hừ” một tiếng: “Trừ Thẩm Tiểu Lệ cô ta ra, còn đầy người muốn sinh cho tôi.”
Tư Mộ Hàn: “Vậy thì cậu nắm bắt thời gian nhanh chóng sinh một đứa đi.”
Cố Tri Dân “…”
Nguyễn Tri Hạ thoáng thấy Tư Mộ Hàn cùng Cố Tri Dân đứng trước cửa nói chuyện, nhưng cách khá xa, tiếng hai người cũng không phải quá lớn, cô tuyệt nhiên chẳng nghe thấy được họ nói gì.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, bèn đưa mắt nhìn lại.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ chạm tầm mắt của Tư Mộ Hàn, cô nhìn anh nở nụ cười.
Tư Mộ Hàn nhếch môi bước đến. Anh vừa bước đến, Nguyễn Tri Hạ liền nói: “Hôm nay mọi người đều đến rồi, em muốn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài nóng lắm.” Tư Mộ Hàn từ chối lời đề nghị ra ngoài đi dạo của cô.