Chương 1908:
Anh không nhìn Thẩm Lệ mà đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Hạ Hạ đâu?”
“Ở trên lầu.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay chỉ lên lầu.
Cố Tri Dân để hộp đồ chơi trên tay xuống bên cạnh: “Anh đi tìm nó.”
“Giúp em gọi nó xuống luôn.” Nguyễn Tri Hạ gọi với theo sau lưng anh ta.
Cố Tri Dân chỉ gật đầu.
Đến khi Cố Tri Dân đi lên cầu thang rồi, Nguyễn Tri Hạ mới nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, cười hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Lệ hít một hơi thật sâu, mặt đầy tâm trạng.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vai cô, không nói thêm gì nữa.
*
Người đến cuối cùng là Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại cho Thời Dũng, bảo anh ta lúc nào làm xong thì ghé qua ăn cơm.
Thời Dũng đến cũng mang theo đồ chơi cho Tư Nguyễn.
Lúc Thẩm Lệ đến cũng mang theo đồ chơi.
Ngay cả Tề Thành cũng mua đồ chơi cho Tư Nguyễn.
Nhưng mà vì kinh nghiệm cuộc sống của Tề Thành không được phong phú cho lắm, nên mua đồ cho bé gái cũng chỉ biết đến mua búp bê vải.
Anh ta mua cả một bộ cho Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn nhận được bốn món quà, vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm còn ăn thêm một bát.
Ở nhà còn có vợ và con trai nên ăn xong Thời Dũng về luôn.
Tư Nguyễn đi cùng Nguyễn Tri Hạ ra tiễn Thời Dũng xong liền chạy đi chơi đồ chơi mới.
Nguyễn Tri Hạ thấy con bé chạy ra xa rồi mới quay lại bàn ăn, đùa với mọi người: “Mọi người sau này đừng mua nhiều đồ cho con bé nữa, nếu sau này các cậu có con thì tớ lỗ to rồi, lại phải lần lượt trả lễ.”
Cố Tri Dân tặc lưỡi hai tiếng: “Mua mấy món đồ chơi thôi mà khiến em nghèo đi được sao? Đình Kiên có tiền, hay em bảo cậu ta mở luôn một cửa hàng đồ chơi cũng được đó.”
Tề Thành vẫn kiệm lời bỗng nhiên nói vẻ nghiêm túc: “Sau này tôi cũng muốn có con gái.”
Anh không hay tiếp xúc với trẻ con, Tư Nguyễn là đứa trẻ anh tiếp xúc nhiều nhất.
Lí do của anh rất đơn giản, Tư Nguyễn rất đáng yêu, đã thế lại là một bé gái.
Thế nên, anh cũng muốn có một đứa con gái.
Cố Tri Dân nghe Tề Thành nói xong thì gật đầu: “Tôi muốn hết, càng nhiều càng tốt.”
Thẩm Lệ cứ mở miệng là trêu Cố Chi Dân: “Vợ anh là heo nái à?”
“Em mắng anh thì được, nhưng không được mắng vợ anh!” Cố Tri Dân đặt đũa xuống, biểu cảm rất nghiêm túc.
Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Anh mà đòi có vợ?”
“Trẻ tuổi đẹp trai như tôi đây, có vợ cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Cố Tri Dân nghiêm túc ngồi lý luận với cô.
“Trẻ? Anh có hiểu lầm gì với bản thân mình không đấy?”
“30 mấy tuổi sao không trẻ?”
“Anh gặp mấy thực tập sinh mới đến công ty chưa? Đấy mới gọi là trẻ.”
Gần đây truyền thông Thịnh Hải vừa tuyển thực tập sinh mới, đứa nhỏ nhất chỉ mới 16 tuổi, lớn nhất thì không tới 20.
Đứa nào cũng cao, chân dài, vừa trẻ trung vừa năng động.