Chương 1592:
Nguyễn Tri Hạ cũng ngồi xuống, giọng điệu nghiêm túc hỏi cậu ta: “Giữa cậu và Tư Mộ Hàn, rốt cuộc có chuyện gì?”
Vốn dĩ sắc mặt Tư Gia Thành còn nhẹ nhàng lập tức trở nên ngưng trọng, cậu ta trầm mặc một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chuyện giữa em và Tư Mộ Hàn không liên quan tới chị, em không muốn chị tham dự vào. Chị và anh ta tách ra, có lẽ cũng là một chuyện tốt.”
Giọng điệu cậu ta thâm trầm mà nghiêm túc, làm Nguyễn Tri Hạ trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.
“Sao cậu lại nói như vậy?” Nguyễn Tri Hạ càng thêm khẳng định giữa Tư Gia Thành và Tư Mộ Hàn có mâu thuẫn, hơn nữa là mâu thuẫn rất lớn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Tư Gia Thành, nghĩ tới mẹ Tư Gia Thành mẫu thân, Tư Liên.
Có phải Tư Gia Thành đã biết chuyện của Tư Liên?
Nếu Tư Gia Thành thật sự đã biết chuyện của Tư Liên, đương nhiên sẽ có chút hiểu lầm Tư Mộ Hàn.
Có một số việc, thật sự rất khó nói đến thấu đáo.
Nhưng việc này cũng chỉ là suy đoán của Nguyễn Tri Hạ mà thôi, cô không xác định có phải Tư Gia Thành thật sự đã biết chuyện này hay không, đương nhiên cũng không thể chủ động mở miệng nhắc tới.
Tư Gia Thành lại chuyển đề tài, cười hì hì hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, hiện tại chị có bạn trai chưa?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, nhịn không được trừng mắt liếc cậu ta một cái: ‘Cậu quản tôi có bạn trai hay không! Trẻ con!”
“Em thành niên rồi được không, bằng không chị suy xét em một chút!” Trên mặt Tư Gia Thành còn mang theo tươi cười, biểu hiện không đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ không để ở trong lòng, nhưng Tư Gia Thành lại giống như có tinh thần, trên mặt tỏ vẻ ‘em hiểu mà’: “Em biết rồi, chị không có bạn trai đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, lúc này Tư Gia Thành mới cười hắc hắc, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nguyễn Tri Hạ tới đây một chuyến, vốn dĩ muốn nhìn Tư Gia Thành một chút, muốn biết giữa cậu ta và Tư Mộ Hàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Tư Gia Thành vô cùng kín miệng, cái gì cũng đều không nói, Nguyễn Tri Hạ cũng hỏi không ra được gì, liền không định ở lâu.
Cô muốn đến hiện trường nhà trẻ xem một chút, qua mấy ngày nữa liền phải vào tổ.”
Tư Gia Thành vừa nghe Nguyễn Tri Hạ muốn đi xem nhà trẻ giúp Tư Nguyễn, liền giống như theo đuôi nói: “Em cũng muốn đi.”
Tư Nguyễn học theo, trông mong nhìn lại đây: “Con cũng muốn đi.”
“Con biết đi chỗ nào không?” Nguyễn Tri Hạ bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn mờ mịt, nhìn Tư Gia Thành, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, tức giận nói: “Đi chỗ nào?”
Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đều nở nụ cười.
Nguyễn Tri Hạ bế Tư Nguyễn đi ra ngoài: “Vậy con gọi điện thoại nói với ba một tiếng.”
Máy bàn trong biệt thự, Nguyễn Tri Hạ mang theo Tư Nguyễn xuống lầu, đến phòng khách gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Lúc trước khi Nguyễn Tri Hạ ở nơi này, đã dạy Tư Nguyễn làm thế nào gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Hiện tại Tư Nguyễn còn nhớ rõ làm thế nào gọi điện thoại, ngồi ở trên sô pha ôm máy bàn tới gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ giúp con bé ấn loa.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, Tư Mộ Hàn nghe điện thoại trong nhà cũng thật nhanh.
Đầu tiên Tư Nguyễn hỏi một tiếng: “Ba?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn bên kia có tiếng lật tài liệu, câu trả lời của anh nghe ra không chút để ý, hiển nhiên đang làm việc.
“Ba, con muốn cùng mẹ đến nhà trẻ, có thể chứ?” Tư Nguyễn bỏ sót một chữ ‘xem’, nhưng Tư Mộ Hàn có thể nghe hiểu.
“Có thể, về sớm một chút.” Tư Mộ Hàn nhất định biết Nguyễn Tri Hạ ở một bên nghe, nửa câu sau này chính là nói cho Nguyễn Tri Hạ nghe.