Chương 1423:
Cô vốn cho rằng trạng thái bây giờ của cô có thể không viết ra được gì.
Nhưng ngoài suy nghĩ của cô, cô vậy mà viết rất trôi chảy.
Nguyễn Tri Hạ viết liền trong ba tiếng.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, mới nhận ra ngoài trời đã tối rồi.
Đêm đông luôn đến rất nhanh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thời gian, đã bảy giờ rồi.
Mấy ngày nay Tư Mộ Hàn đều về rất muộn.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, vận động chân tay, đi đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Đèn đường trong sân đã bật, mơ hồ có thể nhìn thấy người giúp việc và bảo vệ đang đi lại trong sân.
Trước cổng không có bóng một chiếc ô tô nào, Tư Mộ Hàn có thể sẽ không trở về trong một chốc một lát được.
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh cửa sổ một lúc, liền xoay người quay trở lại trước bàn làm việc.
Cô liếc nhìn màn hình máy tính, tạm thời không nghĩ ra được tiếp theo phải viết như thế nào, ngồi lên ghế xoay, xoay đi xoay lại, nhìn quanh bàn làm việc của Tư Mộ Hàn.
Bàn làm việc của Tư Mộ Hàn có một vài ngăn kéo bị khóa, bên trong có cái gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ.
Cô nhớ lại lời nói trước đây của Lưu Chiến Hằng, liền giễu cợt cười một tiếng. Lưu Chiến Hằng kêu cô trộm tài liệu bí mật của Tư thị?
Sợ rằng anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, Tư Mộ Hàn đã sớm giao Tư thị cho cô.
Một người đàn ông ích kỷ, chỉ biết lợi ích của bản thân, giỏi tính kế như Lưu Chiến Hằng, làm sao có thể tin rằng trên thế giới này tình cảm còn quan trọng hơn cả lợi ích và tiền bạc?
Lúc Tư Mộ Hàn trở lại đã gần mười giờ.
Anh vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy một khuôn mặt.
Nguyễn Tri Hạ không ăn trước mà đợi anh về ăn cùng.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai động đũa trước.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu, trên mặt không có biểu cảm gì nhìn cô, trầm giọng, ngụ ý là đang kiềm chế sự tức giận: “Câu hỏi này nên là anh hỏi em mới phải.”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng lại, Tư Mộ Hàn biết chuyện hôm nay cô đi gặp Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ cũng theo đó mà trở nên nặng nề, hỏi: “Anh cho người theo dõi em?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tư Mộ Hàn không hề thay đổi: “Không phải là theo dõi, mà là ngăn cảm em làm những chuyện ngu ngốc.”
“Em đang làm chuyện ngu ngốc sao?” Nguyễn Tri Hạ tức giận cười: “Chỉ cần là điều mâu thuẫn với ý kiến của anh, trong suy nghĩ của anh đều là điều ngu ngốc?”
“Những chuyện ngu ngốc em làm còn ít sao?” Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bộ dạng thờ ơ có thể làm người khác tức chết.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, “soàn soạt” một cái đứng dậy, lớn tiếng nói: “Điều ngu ngốc nhất mà em đã làm chính là đi theo anh!”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Chuyện ngu ngốc nhất mà anh từng làm chính là quá nuông chiều em.”
“Anh…” Nguyễn Tri Hạ bị sự tức giận của anh làm cho nói không nên lời.
Đàn ông càng lớn tuổi, tính khí ngày càng gay gắt.
“Anh tự mình ăn đi!” Nguyễn Tri Hạ bỏ lại một câu, đẩy ghế đi ra khỏi phòng ăn.
Chân ghế ma sát với mặt đất, phát ra một âm thanh nhức tai.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.