Chương 1422:
“ Cũng tốt, với tính khí của em, nếu như anh ta ngày ngày đều ở nhà, e rằng em sẽ kích động mà làm lỡ việc.”Ngữ khí của Lưu Chiến Hằng dường như rất bình thường, nhưng vẻ ác độc được giấu dưới đáy mắt anh ta, cũng không thể nào qua được mắt của cô.
Sau khi bạn nhìn thấy lòng lang dạ sói của một người, điều đó sẽ để lại một cái bóng trong lòng bạn, cho nên mắt bạn sẽ tự nhiên lúc nào cũng nhìn thấu được lòng nham hiểm của người đó.
Nguyễn Tri Hạ thu lại biểu tình trên gương mặt, cười lạnh một tiếng, ném chiếc muỗng trong tay đi : “ Bây giờ tôi không muốn ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn một chút nào nữa, chỉ cần ở nhà anh ta thêm một phút nữa, tôi, tôi nghĩ đến Tri Hạ, cả người đều sẽ khó chịu đến phát điên.”
Cô nói xong, đáy mắt đều hiện lên vẻ thù hận.
Vẻ thù hận là có thật, nhưng không phải là với Tư Mộ Hàn, mà là Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ, đề nghị: “Nếu như cô thật sự hận anh ta như vậy, ở bên cạnh anh ta cũng có thể là một điều tốt.”
“Ý anh là gì?” Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn Luu Chiến Hằng.
“Bây giờ Tư Mộ Hàn vẫn còn tình cảm với cô, sẽ không đối xử với cô như vậy. Nếu như cô rời khỏi biệt thự của anh ta, sau khi hai người chia tay, cô vẫn còn có nhiều cơ hội gặp anh ta sao? Như vậy không phải là càng không thuận tiện cho việc cô báo thù sao?”.
Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng trở nên sâu xa.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ ra chút nào: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, cô sẽ có cơ hộ trả thù anh ta. Bỏ cái gì đó vào trong đồ ăn của anh ta, làm gì đó với các tài liệu bí mật của công ty anh ta, bất cứ điều gì, đều có thể khiến Tư Mộ Hàn không thể đứng dậy được.”
Câu cuối cùng, Lưu Chiến Hằng cố tình tăng thêm lực vào lời nói.
Sau khi nghe những lời đó, Nguyễn Tri Hạ im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng một lúc, nói: “Sao tôi lại cảm thấy anh còn ghét Tư Mộ Hàn hơn tôi thế? Thực ra trước đây tôi rất tò mò, anh và Tư Mộ Hàn đến cùng là có khúc mắc gì với nhau.”
Lúc hỏi câu này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút lo lắng.
Lưu Chiến Hằng sẽ nói chứ?
Lưu Chiến Hằng nở một nụ cười gian xảo, không nhanh không chậm nói: “Đợi ngày cô báo thù thành công Tư Mộ Hàn, tôi sẽ nói với.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Vậy lại phải đợi rồi.”
Lưu Chiến Hằng, con cáo già này, cô biết anh ta không thể nói điều đó một cách dễ dàng như vậy.
“Chỉ cần cô dốc hết sức, ngày đó sẽ đến rất nhanh. Dù sao bây giờ cô cũng là người duy nhất ở gần Tư Mộ Hàn, so với bất kì ai đều dễ ra tay hơn.” Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, biểu cảm trên mặt có chút méo mó.
“Điều này thì tôi hiểu.” Nguyễn Tri Hạ nói đến đây dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lưu Chiến Hằng, giọng điệu có chút mỉa mai: “Khi đó anh cũng không phải là đối với tôi như vậy sao?”
“Tôi biết cô vẫn canh cánh trong lòng với những việc tôi làm lúc đó, nhưng, đạo lý mình không vì mình trời chu đất diệt cô hiểu chứ?” Lưu Chiến Hằng nói vào trọng tâm: “Tri Hạ, cô chính là quá mềm lòng. Đợi đến sau này, cô sẽ phát hiện ra, trên thế giới này không có cái gì xứng đáng với sự mềm lòng của cô cả.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng cưới một tiếng, không do dự nói: “Chính là giống như anh sao? Vì đạt được mục đích cuả mình , lợi dụng tất cả những người và những việc có thể lợi dụng?”
Giọng cô nhỏ dần, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lưu Chiến Hằng, tốc độ bình thường của ánh mắt có thể nhìn thấy đang dần cứng lại.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, không chút sợ hãi nhìn anh, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Anh tức giận sao?”
Lưu Chiến Hằng hạ mắt xuống, từ từ sửa lại tay áo của mình, không nặng không nhẹ nói: “Tri Hạ, nếu như người khác nói với tôi như vậy, cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
“Không biết, tôi cũng không muốn biết. Bất kể là ai, anh cũng sẽ không đối xử với tôi như đối với những người khác, không phải sao?” Tri Hạ mặt đầy tự tin nhìn Lưu Chiến Hằng
Lưu Chí Hằng nheo mắt lại, sau đó khẽ nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, cô không giống với bọn họ.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, không nói nữa.
Sau khi cùng với Lưu Chiến Hằng tách ra, Nguyễn Tri Hạ lái xe trở về biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Cô lấy máy tính đi đến phòng sách của Tư Mộ Hàn.