Chương 1377:
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ ra khỏi phòng ăn, Tư Hạ im lặng, ôm khuôn mặt bé nhỏ lại không nói một lời, nép chặt vào Nguyễn Tri Hạ.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ, Tư Hạ đã bị Lưu Chiến Hằng dọa sợ.
Với Nguyễn Tri Hạ thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Chiến Hằng nên đã không còn kinh ngạc như lần đầu tiên bắt gặp nữa.
Nguyễn Tri Hạ quay lại nhìn về phía phòng ăn, sau đó liền dẫn Tư Hạ đi lên lầu, trấn an Tư Hạ xong thì nhân lúc Tư Hạ đang ngủ, Nguyễn Tri Hạ tìm di động Tư Mộ Hàn đưa để gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.
“Sao rồi?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm ấm nghe rất êm tai, rất dễ nhận ra.
“Có một số việc vẫn chưa kịp nói cho anh biết.” Những tin tức mà Nguyễn Tri Hạ suy ra từ cuộc nói chuyện giữa Ly và Lưu Chiến Hằng mà cô nghe lén trước cửa phòng làm việc vẫn chưa được nói cho Tư Mộ Hàn.
Đầu dây bên kia im lặng, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của Tư Mộ Hàn, dựa vào hơi thở khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ Nguyễn Tri Hạ lại có thể cảm nhận được tâm trạng của Tư Mộ Hàn đã thay đổi.
Cô đang định cất lời hỏi Tư Mộ Hàn làm sao vậy, nhưng đúng lúc này Tư Mộ Hàn lại lên tiếng: “Nói nghe thử xem.”
“Sáng hôm nay sau khi anh tới, Lưu Chiến Hằng đã cực kỳ nổi giận trong phòng làm việc, hất đổ rất nhiều thứ, vừa rồi cũng vậy, có điều sáng nay em đã nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Ly, ban đầu đúng thật là anh ta có ý đồ khi tiếp cận em, nếu hiện tại các anh vẫn không điều tra được gì về Lưu Chiến Hằng thì có thể bắt đầu từ cô bé tên là “Loan Loan.”
Nguyễn Tri Hạ không dông dài mà trực tiếp nói những chuyện này với Tư Mộ Hàn luôn: “Loan Loan là một cô bé bị bệnh nặng phải dựa vào máy thở để duy trì sự sống, chắc có lẽ là người rất quan trọng với Lưu Chiến Hằng, cũng có khả năng là người thân của anh ta.”
Đối với người bình thường mà nói, dựa vào một vài thông tin bên lề để tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nhưng đối với Tư Mộ Hàn mà nói, một chút tin tức này thôi cũng đủ để anh ta tìm được cô bé tên Loan Loan trong thời gian ngắn.
Nguyễn Tri Hạ nói xong thì phát hiện Tư Mộ Hàn bên đó vẫn không nói gì nên cô nghi hoặc lên tiếng: “Tư Mộ Hàn? Anh vẫn còn nghe chứ?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe rất nặng nề: “Làm sao em biết được chuyện này?”
Nguyễn Tri Hạ vừa rồi chỉ muốn nói những chuyện này cho Tư Mộ Hàn nghe và cũng lờ mờ cảm thấy giọng điệu của Tư Mộ Hàn hơi lạ, bây giờ nghe được giọng nói của Tư Mộ Hàn mới nhận ra trong giọng nói của anh ẩn chứa sự giận dữ.
“Nghe trộm.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền thỏ thẻ hỏi: “Sao vậy?”
“Em thật sự cho rằng Lưu Chiến Hằng sẽ không làm gì em sao?” Giọng nói lạnh lùng và nặng nề của Tư Mộ Hàn toát lên sự lạnh lẽo.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Bọn họ không phát hiện ra em…”
“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười khẩy, ngắt lời không cho Nguyễn Tri Hạ nói hết câu.
Nguyễn Tri Hạ không nói nữa, Tư Mộ Hàn làm vậy bảo sao cô tiếp tục được.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ ngay đến một chuyện khác.
Nơi này cách khu vực thành thị rất xa, Tư Mộ Hàn đến đây vào buổi sáng, buổi tối lại đến ăn cơm, điều đó cho thấy anh không quay lại thành phố mà ở lại đây.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Hiện tại anh đang ở đây vậy?”
Tư Mộ Hàn nói thẳng: “Nhà sát vách với Lưu Chiến Hằng.”
“Các anh đến đây lâu chưa?” Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi tiếp.
Tư Mộ Hàn vẫn trả lời hờ hững như cũ: “Hai ngày trước.”
Bên ngoài vẫn còn đang tung tin Tư Mộ Hàn bị tai nạn xe, anh đã dùng vụ tai nạn để thu hút sự chú ý của người khác rồi lặng lẽ dọn đến ở sát vách Lưu Chiến Hằng.
“Lưu Chiến Hằng chắc sẽ nhanh chóng hành động thôi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, bất cứ lúc nào.” Tư Mộ Hàn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, thể hiện sự nghiêm túc và quan tâm một cách toàn diện.