Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 8:



" Đại hán đứng sau lưng công tử nhà họ Triệu kia có thể là Tiên Thiên trung kỳ, mọi người đừng động thủ, có thể nhịn được thì nhịn, đợi Đại công tử trở về." Trịnh bá nhỏ giọng nói.

Trong lòng đám người của Tô phủ đều run lên.

Tiên Thiên trung kỳ!

Lưu Du cũng khẽ nói: "Người này vô cùng lạ mặt, sợ là không phải người ở Bình Dương trấn, mọi người cẩn thận."

"Tô Tử Mặc đâu, bảo hắn ra đây!" Trầm Nam ôm gò má của sưng đỏ, lạnh lùng hô.

Lưu Du tiến lên một bước, ôm quyền trầm giọng nói: "Chư vị dàn trận lớn như vậy, tìm Nhị công tử nhà ta làm chuyện gì?"

Một thanh niên mặc cẩm bào trong tay cầm quạt xếp đứng đầu khẽ cười nói: "Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, Tô nhị công tử giết người, tự nhiên phải trả lại."

Người nói chuyện là Đại công tử của Triệu gia, tên là Triệu Vũ, cao thủ cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, danh khí ở Bình Dương trấn rất cao.

Đứng bên cạnh người này chính là công tử của Lý gia- Lý Nguyên Mậu.

"Rắm chó!"

Uất Trì Hỏa chỉ thẳng vào Triệu Vũ rồi chửi ầm lên: "Muốn đền mạng cũng là các ngươi đền mạng cho Quản huynh đệ của ta trước!"

Trịnh bá ho kịch liệt mấy lần, sau đó thở dốc nói: "Các ngươi nói Nhị công tử nhà ta giết ba đầu mạng người, có chứng cớ gì không?"

"Ha ha!"

Trầm Nam cười gằn: "Lão già, Tô Tử Mặc giết người, là t đám người ở Trầm phủ a tận mắt nhìn thấy."

Hắn ta vừa dứt lời, sau lưng đã có người của Trầm phủ khiêng thi thể ba người Mạc Tung ra.

Mặc dù ba người này sớm đã bỏ mình, nhưng vẫn không hề nhắm mắt, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, có thể thấy được trước khi chết, tâm thần đã chịu lực trùng kích cực lớn.

Đám người Lưu Du nhìn thấy tử trạng của ba người này đều giật mình.

Quá độc ác!

Có hai người bị lợi khí lớn bằng cánh tay đâm xuyên ngực, còn một người khác bị đánh lõm ngực, xương cốtxung quanh đều vỡ vụn.

Trịnh bá quét mắt qua, vẻ mặt không chút thay đổi, lắc đầu nói: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, ở Bình Dương trấn này có người nào không biết Nhị công tử nhà ta là một thư sinh, làm sao có thể giết chết ba vị cao thủ Hậu Thiên này?"

"Bớt nói nhảm đi!"

Triệu Vũ mở quạt giấy ra, lạnh giọng nói: "Nếu Tô gia không giao người, hôm nay các ngươi đều phải chết!"

"Người là ta giết!"

Đúng lúc này, ở phía ngoài đoàn người đột nhiên vang lên một giọng nói, đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thư sinhmặc thanh sam ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi tới, người này chính là Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc đứng trước đám người của Tô phủ, nhìn mấy trăm người đối diện mà không chút hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Người là do ta giết, có chuyện gì một mình ta sẽ chịu trách nhiệm!"

"Nhị công tử, người đừng xúc động." Uất Trì Hỏa vội vàng nói.

Lưu Du cũng thấp giọng nói: "Nhị công tử, bọn hắn đến đây cũng không có ý tốt gì đâu, âm mưu không nhỏ, tìm người chỉ là lấy cớ thôi, người đừng mắc lừa."

"Hắc hắc."

Lý Nguyên Mậu cười bằng giọng quái dị, nói: "Nếu Tô nhị công tử đã thừa nhận, việc này đã cực kỳ đơn giản, bắt người cho ta!"

"Bảo vệ Nhị công tử." Trịnh bá nói với vẻ kiên định, chậm rãi nói ra: "Liều chết chiến đấu!"

Xoẹt!

Đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, đám người Lưu Du vây quanh Tô Tử Mặc và Trịnh bá vây vào giữa, song phương cùng giương cung bạt kiếm, tình huống hết sức căng thẳng.

Triệu Vũ thu quạt xếp lại, lãnh đạm nói: "Bắt lấy Tô Tử Mặc, kẻ nào dám ngăn trở người, giết không tha!"

Tô Tử Mặc nắm chặt song quyền, muốn thi triển ra Lê Thiên Bộ, xông vào trận địa của đối phương, tìm tới mấy tên cao thủ Tiên Thiên kia.

Bình tĩnh xem xét, cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đã có thể uy hiếp đến hắn, huống chi, phe đối thủ còn có một vị Tiên Thiên trung kỳ, nhưng lúc này, hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

Đột nhiên!

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ đảo mắt đã chạy tới chỗ gần.

"Ai dám động tới đệ đệ của ta, Tô Hồng ta làm thịt kẻ đó!"



Đám người vội vàng tản ra, chỉ thấy một người đằng đằng sát khí cưỡi trên ngựa chạy nhanh đến, phóng thẳng tới cửa Tô phủ mới ghìm dây cương.

Người tới cưỡi ngựa cao lớn, trong tay cầm một thanh trường thương bằng hàn thiết, toàn thân tản ra một luồng sát khí bén nhọn, mắt sáng như đuốc, không kẻ nào dám nhìn thẳng.

Trên mặt người này có một vết thương kinh người, kéo dài từ mi tâm vạch đến vành tai, mặc dù vết thương sớm đã kết vảy, nhưng vết sẹo lồi màu hồng nhìn vào khiến người ta cực kỳ sợ hãi, vết sẹo này càng khiến người nọ có vẻ hung ác hơn.

Đại công tử của Tô gia- Tô Hồng!

Đám người Tô gia đều khó nén được vẻ vui mừng trong mắt.

"Triệu Vũ, Lý Nguyên Mậu, hai kẻ các ngươi tiền đồ nhỉ ? Còn dám tới Tô gia gây phiền phức, hả?" Tô Hồng cũng không xuống ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống nhìn hai người, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm.

"Ha ha, hóa ra là Tô đại công tử, ngươi đến rất đúng lúc, Triệu mỗ chờ ngươi đã lâu." Dường như Triệu Vũ đã sớm chuẩn bị, cười híp mắt nói ra.

Sau lưng Triệu Vũ có một tên đại hán hung hăng bước ra, sau lưng kẻ này treo một thanh đao dầy, ánh mắt lạnh lùng, cất giọng nói: "Nghe nói Tô đại công tử còn trẻ đã xây dựng sự nghiệp lớn, đồng thời còn là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, chính là nhân trung long phượng, hôm nay khó có dịp được gặp nên muốn thỉnh giáo một phen! Tại hạ. . ."

"Ta không hứng thú biết tên của người chết."

Người này lời còn chưa dứt đã bị Tô Hồng cắt ngang.

Giá!

Tô Hồng khẽ quát một tiếng, tuấn mã dưới thân đã nhanh chóng xông về phía trước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt đại hán kia, mũi thương đâm thẳng tới.

"Muốn chết!"

Đại hán kia vẫn bình tĩnh, trở tay rút đao dầy ra, khí tức Tiên Thiên ầm ầm phóng thích, hắn ta nhảy lên một cái, hai tay giơ lên đỉnh đầu, chém mạnh đao về phía đầu của Tô Hồng!

"Quả nhiên là Tiên Thiên trung kỳ." Lưu Du nhẹ gật đầu.

Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc có chút khẩn trương.

Lần này rõ ràng Triệu gia đã có chuẩn bị, thậm chí còn tính toán được Tô Hồng có thể sẽ gấp gáp trở về, thế nên mới mời đến cao thủ Tiên Thiên trung kỳ để nhằm vào Tô Hồng.

Tô Tử Mặc đảo mắt, lại phát hiện dù là Lưu Du hay đám người Trịnh bá, dường như không hề khẩn trương chút nào.

Điều này có nghĩa là gì ?

Còn chưa kịp nghĩ ra, Tô Hồng và đại hán đã giao thủ với nhau!

"Điinh!"

Đao dày của đại hán nặng nề chém vào trường thương hàn thiết, từng tia lửa bắn ra tứ tung.

Lực lượng của một đao kia mạnh đến mức thậm chí khiến tuấn mã dưới thân Tô Hồng ngừng chân!

"Ha ha!"

Tô Hồng cười lớn một tiếng, trường thương hàn thiết trong tay khẽ lắc một cái, vù vù rung động, bắn ra một luồng lực lượng kinh người, đánh bay đao dày kia ra.

Sắc mặt đại hán kia đại biến.

Phốc!

Máu bắn tung tóe, đại hán kia bị một thương của Tô Hồng đánh bay, bay ra trên phố dài, máu tươi nhanh chống thấm đỏ mặt đất.

"Ngươi giấu tài, ngươi, ngươi là Tiên Thiên hậu. . ."Đại hán kia còn chưa nói dứt lời, máu tươi trong miệng tuôn ra, rõ ràng là không sống nổi.

Đám người đồng loạt biến sắc.

Không có kẻ nào ngờ tới, song phương giao thủ chỉ một hiệp, mà một vị cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đã bị Tô Hồng đâm chết bằng một thương!

Đáng sợ nhất là lời nói của đại hán trước khi chết, mặc dù không nói xong, nhưng mọi người ở đây đều đoán ra.

Tiên Thiên hậu kỳ!

Những năm gần đây, người ở Bình Dương trấn đều đã đánh giá thấp thực lực của Tô Hồng.

"Đi mau!"

Cao thủ Tiên Thiên của Triệu gia, Lý gia, Trầm gia nhanh chóng phản ứng lại, che chở công tử ba nhà quay đầu bỏ chạy, mấy trăm cao thủ giang hồ bị khí thế một người chấn nhiếp, hốt hoảng chạy trốn, căn bản không dám ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.

Tô Hồng cười lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, tung người nhảy xuống ngựa, nhìn Tô Tử Mặc nhẹ gật đầu, nói: "Hồi phủ!"

. . .

Trong Tô phủ.



Tô Hồng bệ vệ ngồi ở vị trí chính giữa, nghe Lưu Du báo cáo những chuyện xảy ra ở Bình Dương trong mấy tháng nay, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Tô Tử Mặc ngồi ở một bên, dáng vẻ thuận theo, không nói lời nào.

Trước hôm nay, đại ca chưa từng để hắn tiến vào nội viện, cũng chưa từng tham gia buổi hội nghị như thế này.

Sau khi Lưu Du nói xong, ánh mắt cả Tô Hồng rơi vào trên người Tô Tử Mặc, trầm giọng hỏi: "Ba cao thủ Hậu Thiên của Trầm gia kia, thật sự là do đệ giết ?"

"Đúng." Tô Tử Mặc thoáng chần chờ một chút, sau đó cũng gật đầu xác nhận.

Ầm!

Tô Hồng vốn còn đang ngồi trên ghế, lại đột nhiên đứng dậy, hai chân đạp đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, người đã đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, đấm ra một quyền.

Biến cố này xảy ra cực nhanh, đừng nói là Tô Tử Mặc, cho dù đám người ở trong nội viện cũng không phản ứng kịp.

Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động, không kịp phản ứng, theo bản năng xòe bàn tay ra, khoác lên trên nắm đấm Tô Hồng.

Cuốn một cái, khẽ rung, muốn dùng tới chiêu Ngưu Thiệt Quyển Nhận.

Lúc này trong đầu Tô Tử Mặc đột nhiên hiện ra cảnh tượng hắn dùng một quyền đánh nát trường kiếm của vị cao thủ Tiên Thiên kia trong đại viện Trầm phủ.

Kình lực của Ngưu Thiệt Quyển Nhận mới vừa đánh ra một nửa, Tô Tử Mặc đã vội vàng thu thế.

Ầm!

Quyền chưởng chạm nhau, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, cái ghế dưới người Tô Tử Mặc bộp một tiếng rồi vỡ vụn.

Bị lực lượng này trùng kích, Tô Tử Mặc mất đi trọng tâm, muốn ngã ngồi ở trên mặt đất, kình lực Lê Thiên Bộ theo bản năng phóng xuất ra.

Cả người Tô Tử Mặc cúi thấp xuống gần như nằm trên mặt đất, nhưng hai chân lại không nhúc nhích tí nào, đạp thật mạnh lên mặt đất!

Eo và hai chân của Tô Tử Mặc đồng thời phát lực, cả người đã xông lên.

Chiêu này quả thực rất lợi hại, trong lòng đám người ở nội viện lập tức dâng lên cảm giác kinh diễm.

Trong mắt Tô Hồng lóe lên một tia sáng kỳ dị, liên tục gật đầu, cười to nói: " Được, hay, giết thật tốt!"

Tô Tử Mặc biết hành động vừa rồi của đại ca là đang thăm dò hắn.

Trong nháy mắt khi quyền chưởng của song phương va chạm vào nhau, hắn cũng cảm giác được đại ca có động tác thu lực.

Đương nhiên, Tô Tử Mặc cũng không dùng toàn lực, tùy thời có thể dễ dàng thu tay lại.

Biết được uy lực của Ngưu Thiệt Quyển Nhận, Tô Tử Mặc nào dám thi triển để đấu với đại ca.

"Tử Mặc, đệ đi về nghỉ ngơi đi. Mất đi công danh đối với đệ cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, cô nương tốt trên đời này cũng còn rất nhiều, không cần để ở trong lòng, mấy ngày nữa tiểu Ngưng sẽ trở về từ Thành Thương Lang, có thời gian rảnh thì ở bên cạnh nó đi."

Tô Tiểu Ngưng là muội muội của Tô Tử Mặc, nhỏ hơn hắn hai tuổi, mấy năm trước bị Tô Hồng đưa đến Thành Thương Lang để đọc sách.

Tô Tử Mặc cười đồng ý rồi mới quay người rời đi.

Tô Hồng nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc rời đi, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau vẫn không nói gì.

"Đại công tử ?" Lưu Du nhẹ giọng kêu.

Tô Hồng lấy lại tinh thần, trầm ngâm nói: "Tử Mặc hẳn là không tu luyện qua nội công gì, khi nãy giao thủ, hắn chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể."

"Ta từng nghe người ta nói có một người vừa sinh ra đã có lực lượng lớn vô cùng, chắc hẳn Nhị công tử chính là người như vậy." Lưu Du lộ vẻ mặt vui mừng.

Tô Hồng cười cười, nói: "Không chỉ có lực lượng lớn vô cùng đâu, khi nãy giao thủ với Tử Mặc, cánh tay của ta lại có cảm giác nhói đau, ta đoán là tiểu tử này còn nương tay."

Uất Trì Hỏa nói ra: "Nếu Nhị công tử có bản lĩnh bực này, không bằng nói cho hắn biết lai lịch và mưu đồ của Tô gia chúng ta đi."

"Không được!"

Tô Hồng quả quyết lắc đầu: "Trước đây không cho phép Tử Mặc tập võ, chính là không muốn để hắn bị cuốn vào. Tô Hồng ta không có ý định sống sót, nhưng Tử Mặc và tiểu Ngưng không thể xảy ra chuyện gì, việc này không cần nhắc lại!"

Trịnh bá than nhẹ một tiếng: "Ta là người nhìn Nhị công tử lớn lên, bằng tâm trí của hắn, chỉ sợ sớm đã phát hiện ra vấn đề."

"Chỉ cần chúng ta không nói, hắn sẽ không biết."

---------

Người dịch: Leo239

DMCA.com Protection Status