Bạch Hân Nghiên sững người tại chỗ, không biết Lâm Phi đang cười cái gì.
Lúc này, Lâm Phi vẫy vẫy tay với Lâm Dao, nói:
- Dao Dao, nghe lời anh, qua đây.
Lâm Dao ngơ ngác lại gần, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn:
- Anh, sao vậy...
Đang lúc mọi người không hiểu Lâm Phi định làm gì thì một tay của hắn đã đưa đến phần cổ của Lâm Dao, hai ngón tay ấn vào cổ cô.
Thủ pháp của Lâm Phi rất thành thạo, không làm thương đến Lâm Dao, nhưng lại vừa vặn để khiến Lâm Dao tạm thời hôn mê.
Lâm Dao còn chưa kịp phản ứng, khẽ hừ một tiếng rồi ngất đi. Lâm Phi ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
- Lâm Phi! Anh định làm gì?
Bạch Hân Nghiên kinh hô một tiếng, tiến lên trước thấy Lâm Dao chỉ hôn mê, khẽ thờ phào, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của Lâm Phi khiến cả người cô run rẩy!
Sắc mặt của Lâm Phi đã không còn chút vui vẻ nào, thay vào đó là sát khí âm trầm.
- Nếu sự việc lần này bất kể thế nào tôi cũng phải nói chuyện nghiêm túc với các người, vậy thì thêm một tội danh nữa kỳ thực cũng không sao cả.
- Anh... anh có ý gì...
Bạch Hân Nghiên cảm thấy tình hình không ổn.
Nhiệt độ trong kho hàng bỗng giảm xuống mấy độ, đặc biệt là Tần Nham và bốn tên Huyết Nha là những người đầu tiên cảm nhận được uy lực khủng bố toát ra từ trên người Lâm Phi.
Giống như ác ma địa ngục đang xé rách túi da nhân loại để thoát ra ngoài!
Ánh mắt của Lâm Phi như hai kiếm quang sắc nhọn, vòng qua người Bạch Hân Nghiên, trực tiếp nhắm tới bốn tên Huyết Nha kia!
- Không xong rồi!
Trong lòng Tần Nham thầm kêu lên. Phản ứng đầu tiên của gã là Lâm Phi muốn giết sạch bốn tên Huyết Nha kia!
Nhưng trong lúc đầu óc gã vẫn đang suy nghĩ thì cơ thể Lâm Phi đã như mũi tên vút lên với tốc độ cao, như dưới chân giẫm phải lò xo siêu cấp, chỉ cần hai bước, đã vọt tới cửa kho hàng cách đó hơn chục mét!
Loảng xoảng, loảng xoảng!
Tên Huyết Nha cách đó gần nhất cũng cảm nhận được sát khí trên người Lâm Phi. Gã dùng tay bị còng khi nãy chắn trước ngực mình.
Một quyền của Lâm Phi vừa vặn đấm vào ống khóa, nhưng Lâm Phi không chút do dự, trực tiếp đẩy nắm đấm vào ngực tên Huyết Nha!
- Phịch!
Tên Huyết Nha kia dựa vào còng tay làm giảm lực của nắm đấm, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau, đâm vào tường!
Nhưng còng tay đó đã bị đứt, lúc này, kim loại giống như một sợi tơ yếu ớt!
Cả kho hàng cũng bắt đầu cảm nhận được uy lực mà Lâm Phi gây ra, bụi bay mờ mịt!
Đám người trong tổ đặc công và người của Thanh Phong Đường há hốc mồm? Tại sao tên này lại không nói một tiếng nào mà đã bắt đầu giết người rồi!
Nếu tên Huyết Nha này chậm nửa nhịp, e là nắm đấm vừa rồi đã trực tiếp trúng vào tim gã, nát vụn.
Ba tên Huyết Nha khác thấy Lâm Phi đã bắt đầu động sát cơ, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, chúng bất chấp bị uy lực của nắm đấm kia, nhao nhao dùng lực phá vỡ còng trên tay mình!
Mọi người có mặt như sắp phát điên, thì ra những tên này chỉ giả vờ đeo còng tay mà thôi! Chỉ cần một lực của chúng là đã dễ dàng phá vỡ còng trên tay mình.
Tên Huyết Nha kinh sợ đến đầm đìa mồ hôi kia lập tức đứng cùng ba tên Huyết Nha khác, sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Phi:
- Xem ra mày sống chán rồi, thực sự cho rằng bốn chúng tao sợ mày sao?
Tên Huyết Nha đầu trọc cầm đầu dữ tợn nói.
Lâm Phi vung cánh tay ra, bẻ bẻ khớp cổ tay, ngoắc tay về phía bốn tên Huyết Nha:
- Đến đi, tao cũng muốn xem xem, rốt cuộc chúng mày được huấn luyện đến trình độ nào.
Bốn tên Huyết Nha mặt đỏ bừng, không ngờ Lâm Phi lại không coi chúng là đối thủ, mà chỉ muốn xem thực lực của bọn chúng đến đâu!
Nỗi nhục này, nếu còn nén giận, vậy thì người của Huyết Nha bọn chúng căn bản không cần lăn lộn trong thế giới ngầm nữa!
Tần Nham nổi giận mắng:
- Lâm Phi! Anh muốn làm gì! Anh có biết anh bây giờ đang trong tình huống gì không?
Lâm Phi đâu có thời gian đi quan tâm đến gã, cười tà nói:
- Tôi không phải là kẻ ngốc, người của Thanh Phong Đường không muốn tôi sống dễ chịu, vậy thì sớm muộn cũng phải giải quyết toàn bộ. Bốn tên này rõ ràng là tinh nhuệ của Thanh Phong Đường.
- Hôm nay không giết bọn chúng, lẽ nào lại thả bọn chúng về đợi bọn chúng tập kết thành một đám, dựng pháo đài chờ tôi tới cửa? Tôi không thần kinh như vậy đâu. Nếu đã đến rồi, giết chết từng nào hay từng ấy...
- Ha ha ha ha!
Tên Huyết Nha cầm đầu cười như điên:
- Nghe thấy gì chưa, vị cảnh sát này, hắn cơ bản là phát rồ rồi. Hôm nay Huyết Nha chúng tôi sẽ giúp các người một tay, bắt cái tên điên không biết tốt xấu này lại!
Bạch Hân Nghiên lúc này đã chạy tới, cầm súng lên, nhắm chuẩn về phía Lâm Phi:
- Lâm Phi! Tôi không cho phép anh giết người trước mặt tôi! Anh làm như vậy là phạm pháp! Lập tức giơ tay chịu trói!
Hốc mắt cô đã đỏ bừng, tràn đầy vẻ phẫn nộ. Người đàn ông này không ngừng khiêu chiến sự chịu đựng của một cảnh sát như cô!
Loại thái độ hoàn toàn không coi nhân viên chấp pháp bọn họ ra gì khiến cô hận không thể nổ súng bắt chết hắn ngay bây giờ!
Lâm Phi ngoảnh mắt làm ngơ. Dù cho cô gái này có nổ súng, hắn cũng có thể tránh được viên đạn.
Bốn tên Huyết Nha bắt đầu vận chân khí, khai triển trận hình, bốn tên bao vây lấy Lâm Phi.
- Các vị cảnh sát, quyền cước không có mắt, các vị trốn xa một chút thì hơn, ngộ thương thì không hay.
Tên Huyết Nha cầm đầu nói.
Sắc mặt Tần Nham đã đen kịt, nhưng gã biết, đám Huyết Nha này đã định dùng quy tắc của thế giới ngầm để chấm dứt trận đấu này.
Nếu lúc này nổ súng, ngộ thương không tốt, càng có khả năng gây ra đại loạn.
Nhưng dựa vào công phu quyền cước, bản thân mình chắc chắn không thể đánh thắng được bất kỳ tên nào trong bốn tên này, đi khuyên can chỉ toi mạng mà thôi!
Cho đến giờ, Mã Thanh Hoành đã được cứu ra, chí ít mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Về phần sống chết của Lâm Phi và bốn tên Huyết Nha kia, là thuộc phạm trù tranh chấp của thế giới ngầm, gã cũng chỉ có thể xem rồi tính sau.
- Hân Nghiên, rút súng về, bảo vệ tốt tiểu thư Lâm Dao, những người khác, canh cửa ra vào, bảo vệ tốt cho Mã công tử!
Tần Nham lo lắng trong quá trình này, Lâm Phi sẽ ra tay với Mã Thanh Hoành.
Mã Thanh Hoành sợ đến xanh mặt, trốn trong nhóm đặc công. Gã vừa muốn xem Lâm Phi bị đánh chết, lại lo Lâm Phi sẽ giết chết bốn tên Huyết Nha, sau đó đến giết gã.
Bạch Hân Nghiên không ngờ Tần Nham lại hạ mệnh lệnh thế này, nhưng cô chỉ còn cách làm theo, quay đầu ôm Lâm Dao đang nằm trên nền đất đến một góc hẻo lánh, khuôn mặt phát lạnh nhìn Lâm Phi và bốn tên Huyết Nha trong kho hàng.
Bốn tên Huyết Nha đã vây quanh Lâm Phi, bước chân chậm rãi di chuyển hai quyền.
Bọn chúng đang tìm sơ hở trên người Lâm Phi, người bên cạnh có thể cảm thấy Lâm Phi chỉ tùy ý đứng, nhưng họ lại phát hiện ra rằng, thế đứng của Lâm Phi, thực ra là thông qua tiểu tiết để đạt tới cấp độ không thể công kích.
Chúng không nhận thấy nội lực trên cơ thể người đàn ông này, chắc hẳn là không có chân khí. Nhưng chúng lại thấy được vẻ kinh người trên cơ thể Lâm Phi, cảm thấy hắn cũng là một cao thủ thể thuật, cho nên chúng không dám khinh thường.
Lâm Phi nhếch miệng cười, hắn cũng đang thăm dò, phát hiện ra bốn tên Huyết Nha này đã được luyện tập chuyên nghiệp, chúng không vội ra tay mà đợi hắn lộ ra sơ hở.
Xem ra nếu mình không lộ ra sơ hở trước, thì với sự thận trọng của bọn chúng, hẳn sẽ không tấn công.
Vì vậy, Lâm Phi tỏ ra lơ đãng, chân trái khẽ dời đi nửa bước...