Một tên Huyết Nha trực tiếp xé toác băng dán trên miệng Lâm Dao ra, một tay tóm lấy cánh tay Lâm Dao, không để cô chạy thoát.
- Anh!
Lâm Dao vừa có thể nói chuyện là nước mắt đã chảy ròng ròng rồi gọi một tiếng “anh”.
Lâm Phi lòng mềm nhũn. Hắn đã dọa cô bé này sợ đến mức nào? Từ nhỏ tới lớn, Lâm Dao đâu có gặp chuyện khủng bố thế này. Lâm Phi bỗng đau lòng vô cùng.
- Không sao đâu, có anh ở đây.
Lâm Phi đưa chân ra đá vào mông Mã Thanh Hoành:
- Còn không mau đứng dậy! Cút đi!
Mã Thanh Hoành vẫn ngồi cố định tại chỗ, không dám đứng dậy. Lúc này cuối cùng cũng được đại xá mà đứng dậy, chân nhanh như thỏ chạy về phía bốn tên Huyết Nha kia.
Đám Huyết Nha biết Mã Thanh Hoành là người một nhà, nhanh chóng chạy đến.
Bốn tên Huyết Nha thấy Lâm Phi không dài dòng mà thả người, cũng không nhiều lời, buông hai tay Lâm Dao ra.
Lâm Dao lập tức chạy sà vào vào lòng Lâm Phi.
Lâm Phi cũng không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Lâm Dao, tay vuốt vuốt tóc cô, để cô khóc trong lòng hắn.
Lâm Dao có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Phi, nhưng thấy Lâm Phi, cô lại không thể cất lên lời, chỉ muốn khóc cho đã, phát tiết hết những sợ hãi trong lòng ra.
Bốn tên Huyết Nha sau khi xác định Mã Thanh Hoành không việc gì, một tên trong đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Ngô Khâm, sau đó không lên tiếng mà làm động tác “mời”, ý bảo Mã Thanh Hoành đi cùng bọn chúng.
Cuối cùng Mã Thanh Hoành đã được tự do, thấy cao thủ Thanh Phong Đường phái tới, không khỏi oán hận nhìn về phía Lâm Phi, không cam lòng nói:
- Chúng mày cứ như vậy mà đi sao? Suýt nữa thì hắn đã lấy mạng của tao đấy!
Lâm Phi đang an ủi Lâm Phi, nghe những lời này của Mã Thanh Hoành, giương mắt liếc Mã Thanh Hoành.
Tên này quả là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ là hiện giờ Lâm Dao đang có mặt ở đây, hắn không tiện giết người. Nếu không, đám này vĩnh viễn không thể rời khỏi đây.
Chỉ dựa vào việc đám người này dám dán băng dán lên miệng em hắn thôi, chút lý do này đã đủ cho chúng nếm một trận tơi bời rồi chứ chưa nói gì đến việc bọn chúng vốn là người của Thanh Phong Đường, người mà mình cần giết sạch.
Một tên Huyết Nha ngữ khí trầm thấp nói:
- Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, không thể gây xung đột.
- Là mệnh lệnh của ai? Là Ngô Khâm hay Ngô Đông Cẩm? Tao là đại thiếu gia của Mã gia! Đường chủ của Thanh Phong Đường chúng mày cũng phải nghe tao! Biết chưa!
Mã Thanh Hoành lập tức lấy lại “phong độ”, ngạo nghễ nói.
Bốn tên Huyết Nha trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Tên Huyết Nha cầm đầu nói:
- Xin lỗi, chúng tôi chỉ phụng lệnh của Hội trưởng, đến giúp Thanh Phong Đường một tay. Huyết Nha chúng tôi không thuộc Thanh Phong Đường, lại càng không do Mã gia các anh quản.
- Nếu anh muốn tiếp tục ở lại đây, vậy thì tùy, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành rồi.
Nói xong, bốn tên ra hiệu với nhau, rồi rời khỏi nhà kho.
Mã Thanh Hoành choáng váng, thì ra bốn tên này là Huyết Nha? Chẳng trách chúng lại không để ý đến gã! Mặc dù gã không quá quen thuộc với cơ cấu cụ thể của Long Thần Điện, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe qua uy danh của Huyết Nha. Đây được coi như một chi tinh nhuệ nhất của Hắc Long Hội, vũ lực cao cấp đến đâu cũng đều nằm trong sự khống chế của Nha Vũ.
Lập tức, gã không còn ngông cuồng yêu cầu trả thù nữa, vẫn nên bảo toàn tính mệnh thì hơn, đợi khi về địa bàn của mình, sẽ có cách giết chết tên điên Lâm Phi kia!
Nhưng lúc này, sắc mặt của Lâm Phi và bốn tên Huyết Nha đã có chút thay đổi.
Bên ngoài rõ ràng có một đội nhân mã đang tiến lại gần, hơn nữa còn bao vây nơi này, đâu đâu cũng có người.
- Người bên trong nghe đây! Các người đã bị bao vây rồi! Bốn phía nhà kho đã bố trí thiên la địa võng! Nếu các người dám không chấp pháp, đừng trách chúng tôi thiết diện vô tình!
Trong tiếng bước chân, cuối cùng Tần Nham đã mang theo vài thành viên trong Tổ đặc công từ cửa ngoài tiến vào, trên tay mang theo súng ống, thần sắc đề phòng.
Nhưng, khi bọn họ nhìn thấy tình hình cụ thể trong nhà kho, thì lại có chút mê hoặc.
Người con gái đứng bên cạnh Lâm Phi, rõ ràng là Lâm Dao, em họ của hắn.
Còn mấy tên Huyết Nha kia đang định dẫn theo Mã Thanh Hoành rời khỏi.
Bộ dạng Mã Thanh Hoành nhìn chật vật không chịu nổi, người đầy bụi đất, nhưng ít nhất cũng bình yên vô sự.
Hiện trường yên tĩnh lúc này khiến nhóm người Tần Nham có chút trở tay không kịp.
Ngược lại là tên Huyết Nha dẫn đầu đã có phản ứng, trầm giọng nói:
- Cảnh sát, chúng tôi đã cứu được Mã công tử, nếu các người muốn tìm tên bắt cóc, thì ở phía sau...
Huyết Nha chỉ ngón cái về phía Lâm Phi.
- Đúng, đúng!
Mã Thanh Hoành thấy cảnh sát, tâm tình kích động:
- Tên Lâm Phi bắt có tôi ở kia kìa? Các anh mau bắt hắn lại!
Nhóm người Tần Nham một hồi kinh ngạc. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Quan trọng là, vì sao Lâm Dao lại cùng bốn tên Huyết Nha tiến vào nơi này?
- Không phải đâu, không phải đâu!
Lúc này Lâm Dao đại khái đã hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù không biết vì sao Lâm Phi lại có năng lực bắc cóc Mã Thanh Hoành, nhưng cô vẫn tiến lên giải thích:
- Là vì anh tôi muốn cứu tôi nên mới dùng gã để đổi lấy tôi! Bọn chúng mới là người xấu bắt cóc tôi!
- Hừ! Có chứng cứ gì chứng minh cô bị bắt cóc? Không phải cô không sứt mẻ gì hay sao? Chuyện tôi bị bắt cóc người trên phố biết hết rồi!
Mã Thanh Hoành cười lạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dao bỗng tái đi, cô giật mình quay đầy nhìn anh họ mình. Không ngờ Lâm Phi lại vì cô mà làm ra chuyện mạo hiểm đến thế!
Lâm Dao vừa mới khống chế không cho nước mắt chảy xuống thì bây giờ nó đã không nghe theo sự điều khiển của cô, nước mắt cô cứ lã chã rơi. Cô không hiểu vì sao Lâm Phi có thể làm những điều này, cô quá mức cảm động.
Lâm Phi cười khổ.
Nhóm người Tần Nham và Bạch Hân Nghiên đều giật mình, bọn họ tin lời nói của Lâm Dao. Chỉ có lý do này mới khiến Lâm Phi bất chấp tất cả để bắt cóc người ngay giữa đường phố.
Trong mắt tổ đặc công đều lộ ra vẻ oán giận. Không ngờ đám người Thanh Phong Đường này vì công kích Lâm Phi mà đã bắt đầu ra tay với người nhà của hắn, cũng khó trách Lâm Phi lại tức giận như vậy.
Nhưng Lâm Phi làm huyên náo dư luận là sự thực. Hắn coi rẻ pháp luật như thế, bọn họ không có cách nào tha cho hắn.
- Dao Dao, đừng nói nữa, nói những lời này bọn chúng cũng không thừa nhận đâu.
Lâm Phi vỗ vỗ vai Lâm Dao, mỉm cười khuyên nhủ.
- Anh...
Lâm Dao khóc sụt sùi, không biết phải làm thế nào cho phải.
Lúc này, điện thoại của Bạch Hân Nghiên bỗng đổ chuông. Cô nhận điện thoại, là người trong Cục cảnh sát gọi đến.
Sau khi nghe xong, cô nói một câu “tôi biết rồi” rồi tắt máy, nói với Tần Nham đang ở bên cạnh:
- Tổ trưởng, Chủ tịch mã của Tập đoàn Thanh mã biết Mã Thanh Hoành đã an toàn, đã cho người của Tập đoàn Thanh Mã rời khỏi cục cảnh sát rồi, nhưng nói bắt buộc phải nghiêm trị Lâm Phi. Lão ta đã phái luật sư đi khởi tố Lâm Phi rồi.
Mã Thanh Hoành nghe thấy vậy, cười ha hả:
- Nghe thấy gì chưa? Chúng tôi phải khởi tố tên bắt cóc này! Cảnh sát các người vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt hắn lại!
Tần Nham thần sắc nghiêm nghị nói:
- Lâm Phi bắt cóc Mã Thanh Hoành, là nghi phạm, nhưng các người cũng có dính líu đến lần bắt cóc Lâm Dao này, cho nên, tất cả các người đều phải về Cục cảnh sát tiếp nhận điều tra. Đầu đuôi sự tình thế nào sẽ được giải thích rõ ràng!
- Cái gì?
Mã Thanh Hoành nổi giận mắng:
- Các người điên rồi sao? Tôi là người bị hại! Những người này đến cứu tôi! Các người còn bắt chúng tôi?
Huyết Nha cầm đầu đứng bên cạnh lại giơ tay ra tỏ ý gã đừng nói:
- Mã thiếu gia, sự việc lần này đã làm ầm lên thế này rồi, anh đừng ảnh hưởng đến công vụ nữa, tránh rước họa vào mình, vẫn nên phối hợp với cảnh sát phá án thì hơn.
Nói xong, gã còn kề vào tai Mã Thanh Hoành, thấp giọng nói:
- Đi đến Cục cảnh sát một chuyến, bọn chúng không làm được gì chúng ta đâu, chỉ là bày hình thức thôi. Tên Lâm Phi này cơ bản không dễ đối phó, lần này hắn đã đưa mình vào ngõ cụt rồi, không bằng để cảnh sát bắt hắn về cục. Anh muốn đối phó hắn, chẳng lẽ còn không dễ dàng sao.
Bốn tên Huyết Nha ánh mắt xảo trá, mặc dù không nhìn được ra vẻ thâm hiểm cụ thể, nhưng sớm đã nhìn ra được Lâm Phi là kẻ không dễ động vào, cho nên chúng hy vọng cảnh sát có thể khống chế được hắn.
Mã Thanh Hoành đảo mắt một vòng, gã cũng không phải tên ngốc, đạo lý này gã hiểu. Ngẫm nghĩ một hồi, gã nói:
- Được rồi, từ trước đến nay, người của tập đoàn Thanh Mã chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, đi thì đi, cây ngay không sợ chết đứng!
- Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không khách khí nữa.
Ánh mắt Tần Nham quét về phía bốn tên Huyết Nha, nói:
- Các người hẳn là Huyết Nha đúng chứ? Tôi biết thân thủ các người bất phàm, trước khi lên xe, đeo còng tay vào không có vấn đề gì chứ?
Bốn tên Huyết Nha mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu. Thực ra đối với bọn chúng, đeo còng tay cũng không hạn chế bao nhiêu lực.
Thấy bốn tên Huyết Nha có vẻ không có ý động thủ, nhóm người Tần Nham mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ cũng phải, việc này đã làm kinh động đế lãnh đạo cấp cao, người của Huyết Nha cũng không phải kẻ ngu, dù có bản lĩnh cũng không thể không biết tốt xấu mà đối kháng với quốc gia.
Tình hình hiện tại, rõ ràng Lâm Phi yếu thế hơn, chúng nhiều nhất cũng chỉ đến Cục cảnh sát uống hớp trà, sao phải gây chuyện nhiều làm gì?
Trần Niên và Lương Thông tiến lên trước, còng tay bốn tên Huyết Nha vào.
Bạch Hân Nghiên cầm còng tay đi về phía Lâm Phi, khuôn mặt xinh đẹp lúc này lạnh như băng, còn chưa đến nơi, cô đã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này anh chết chắc rồi! Vốn còn muốn đợi thêm thời gian nữa rồi mới báo cáo việc của anh lên lãnh đạo cấp trên, nhưng sự việc lần này đã kinh động đến mấy vị ở trên, anh có chạy đằng trời!
Lâm Phi nheo mắt nói:
- Ý là, bất kể có xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải nghiêm túc nói chuyện một lát với các người, đúng không?
- Hừ.
Bạch Hân Nghiên giận quá hóa cười:
- Đâu chỉ là nói chuyện một lát. Anh cho rằng anh gây ra ảnh hưởng xã hội ác liệt như vậy, lãnh đạo cấp trên sẽ tha cho anh sao? Việc anh làm đã mang tính chất của một phần tử khủng bố rồi, anh cho rằng nhà nước chúng ta sẽ xử lý phần tử khủng bố thế nào?
Lâm Phi cúi đầu rồi cười ha hả, thậm chí cười đến rung người.
Trong kho hàng đột nhiên truyền đến tiếng cười quái dị, mọi người không khỏi hướng mắt về phía Lâm Phi.