Tống Thư Hàng cảm ứng được cả quá trình biến hóa của người que ánh sáng công đức.
[Quả nhiên giống như chúng ta đã suy đoán, người que do ánh sáng công đức cụ thể hóa ra lúc trước vẫn chưa phải là trạng thái hoàn chỉnh. Chờ công đức của ta tiếp tục tích đủ, nó sẽ sinh ra biến hóa tiếp!]
Tống Thư Hàng thông qua năng lực đối thoại tâm linh nói chuyện với Diệp Tư.
Thư Hàng rất mong đợi hình thái hoàn chỉnh của người que, nếu nó có thể biến hóa ra mặt và hai tay như người thật, cộng thêm Diệp Tư nữa, vậy là pháp thuật ba đầu sáu tay của Tống Thư Hàng đã được hoàn thiện rồi.
[Ừ.]
Diệp Tư trả lời.
Lúc này cô đang quan sát người que công đức trong trạng thái tiến hóa, sau đó cô bỗng nhận ra một điều.
Cô phát hiện cặp mắt của người que ánh sáng công đức càng ngày càng thiên về nữ tính, cộng thêm mái tóc dài bồng bềnh kia nữa... Lẽ nào người que công đức của Tống Thư Hàng sẽ biến thành nữ ư?
[Thư Hàng, ta nghĩ bây giờ ngươi nên động não tưởng tưởng ra hình rồng nào đó đi thôi.]
Diệp Tư nhắc nhở.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì nghi hoặc hỏi lại:
[Sao vậy? Chẳng lẽ người que xảy ra vấn đề gì sao?]
[Người que ánh sáng công đức của ngươi có dấu hiệu biến thành nữ rồi kìa, nếu ngươi không làm gì thì coi chừng nó biến thành một vị mỹ nữ rắn bây giờ.]
Diệp Tư giải thích.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy đôi mắt phượng nhỏ dài này, không biết sao trong lòng tự dưng lại hoảng lên...
Tống Thư Hàng:
[...]
Hỡi ôi, tại sao ánh sáng công đức của hắn lại muốn biến thành mỹ nữ rắn thế này? Rõ ràng hắn vẫn luôn khao khát ánh sáng công đức biến thành hình thái kim long mà.
Ặc, đợi đã... Chẳng lẽ là do lúc trước mình nhàn rỗi sinh nông nỗi, muốn nhớ lại tuổi thơ nên lén xem mấy tập bảy anh em hồ lô? Sau đó hắn bị đại nhân vật phản diện thanh xà tinh trong phim ảnh hưởng, cho nên bây giờ ánh sáng công đức mới biến thành mỹ nữ rắn sao?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, đôi mắt của người que công đức đã biến hóa xong.
Mắt phượng nhỏ dài rất sinh động hữu thần, chỗ khóe mắt phải còn hiện lên một chấm tròn nhỏ màu vàng giống như đồ trang sức.
Không, đây không phải là chấm tròn để trang trí... Đây hẳn là một nốt ruồi lệ. Bởi vì toàn bộ ánh sáng công đức đều là màu vàng, cho nên nốt ruồi lệ này cũng biến thành chấm nhỏ màu vàng.
Lúc này, trong lòng Diệp Tư càng thêm bất an.
Khi nhìn đôi mắt phượng nhỏ dài cùng với nốt ruồi lệ ở khóe mắt này, cô lập tức nhớ đến một người, trong lòng lại càng bồn chồn không yên.
[Là cô ta!]
Diệp Tư lên tiếng nói.
[Ai cơ?]
Tống Thư Hàng nhất thời chưa kịp thông não.
Diệp Tư nói:
[Thư Hàng, ngươi còn nhớ mỹ nhân có nốt ruồi lệ mà chúng ta gặp lúc ở Thiên Giới Dao Trì không? Ngươi nhìn kỹ đi, có phải cặp mắt mà ánh sáng công đức của ngươi mới biến hóa ra giống y hệt ánh mắt của mỹ nhân có nốt ruồi lệ lúc đó không?]
Tống Thư Hàng xoay người lại, khống chế người que công đức đứng mặt đối mặt với hắn.
Hắn quan sát thật kỹ cặp mắt mà người que mới biến ra.
Đúng như lời Diệp Tư vừa nói, cặp mắt phượng này rất giống với cặp mắt của vị mỹ nhân có nốt ruồi lệ đội mũ phượng, mặc áo phượng mà bọn họ gặp trong Thiên Giới Dao Trì lúc trước.
Thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc.
Tống Thư Hàng bất giác nói:
[Đừng nói là người que công đức sẽ biến thành hình dáng của vị kia nhé?]
[Đừng mà, mỗi lần nhìn thấy vị mỹ nhân có nốt ruồi lệ kia là ta lại thấy áp lực dữ lắm.]
Diệp Tư kêu lên.
Nhưng cô vừa dứt lời, lực lượng công đức trong hạt xá lợi lại không ngừng truyền tới, rót lên trên người người que công đức.
Ngay sau đó, người que công đức bắt đầu diễn hóa ra những bộ phận khác trên khuôn mặt.
Cái mũi nhỏ xinh, đôi môi căng mọng.
Lần biến hóa này cực nhanh...
Chỉ sau mấy hơi thở, khuôn mặt của người que công đức đã hoàn toàn biến thành bộ dạng của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Ngoại trừ mặt không cảm xúc cùng với gương mặt là do ánh sáng công đức màu vàng tạo thành, lúc này mặt của người que công đức đúng là khuôn mặt của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Tống Thư Hàng:
[Phụt~~ biến thành bộ dạng của cô ta thật kìa!]
Diệp Tư:
[...]
[Nhưng mà tại sao lại biến thành bộ dạng này thế nhỉ?]
Trong lòng Tống Thư Hàng vô cùng buồn bực.
Mình và mỹ nhân có nốt ruồi lệ kia có liên quan gì với nhau đâu.
Chẳng lẽ là do lúc đó mình đã siêu độ cho mỹ nhân có nốt ruồi lệ ư?
Cho nên lúc cô ta tiêu tán đã để lại dấu ấn trong kim quang công đức của mình? Sau đó khi ánh sáng công đức biến hóa đã hóa ra bộ dạng của cô ta?
Diệp Tư thở dài.
Cô cảm thấy rất áp lực khi phải đối mặt với gương mặt giống hệt mặt của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, trong thâm tâm cứ muốn né tránh chủ nhân của gương mặt này.
[Chẳng lẽ trước kia ta thiếu cô ta rất nhiều tiền thật sao? Nếu không thì tại sao cứ hễ nhìn thấy cô ta là ta lại thấy lo âu bất an thế này.]
Diệp Tư lui vào trong thân thể Tống Thư Hàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân có nốt ruồi lệ do ánh sáng công đức biến thành, càng nhìn tim cô càng đập rộn lên.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi đáp:
[Thật ra thì... ta vẫn luôn có một suy đoán, có lẽ Diệp Tư cô có quan hệ gì đó với Dao Trì nữ đế Trình Lâm Tiên Tử mà mỹ nhân có nốt ruồi lệ đã nhắc đến đấy, mà Trình Lâm Tiên Tử lại nợ mỹ nhân có nốt ruồi lệ rất nhiều. Chính vì vậy nên mỗi lần Diệp Tư cô thấy mỹ nhân có nốt ruồi lệ sẽ bồn chồn không yên.]
Diệp Tư tò mò hỏi:
[Ta có liên quan hệ với Trình Lâm Tiên Tử?]
Tống Thư Hàng:
[Cô còn nhớ chuyện xảy ra sau khi Bích Thủy Các bị diệt không? Lúc ấy, linh quỷ gia truyền của nhà cô đột nhiên hiện thân, thông qua phương thức đặc thù giúp cô sống lại...]
[Chờ chút, ý ngươi là... linh quỷ gia truyền của ta chính là Trình Lâm Tiên Tử ư?]
Diệp Tư nhíu mày nói.
[Chưa chắc là Trình Lâm Tiên Tử, nhưng linh quỷ gia truyền của cô hẳn là có quan hệ với Trình Lâm Tiên Tử.]
Tống Thư Hàng nói.
Nếu như linh quỷ gia truyền của Diệp Tư sư tỷ có quan hệ với Trình Lâm Tiên Tử, vậy thì rất nhiều chuyện đều được sáng tỏ rồi.
Chắc chắn Thiên Đình viễn cổ có dính líu đến sự kiện Bích Thủy Các diệt vong. Cuối cùng... có người dùng thần binh kiếp tiên của Thiên Đình viễn cổ để cúng tế Bích Thủy Các đã bị hủy diệt. Bây giờ những mảnh vỡ thần binh kiếp tiên vẫn còn ở trong tay Bạch Tôn Giả, bị Bạch tiền bối luyện thành một quả cầu.
Mà sự kiện Thiên Đình viễn cổ diệt vong lại có liên quan đến Trình Lâm Tiên Tử.
Nói như vậy, rất có thể là Trình Lâm Tiên Tử đã âm thầm bày mưu tính kế, cuối cùng đạp đổ Thiên Đình viễn cổ để trả thù cho Bích Thủy Các.
Chẳng qua là Tống Thư Hàng chưa từng thấy bộ dạng của Trình Lâm Tiên Tử nên cũng không dám khẳng định.
Mấy ngày trước, hắn có nhờ Bạch Tôn Giả miêu tả lại hình dáng của Trình Lâm Tiên Tử một lần. Thông qua sự miêu tả của Bạch Tiền Bối, hắn càng xác định Trình Lâm Tiên Tử rất giống với linh quỷ gia truyền của nhà Diệp Tư trong bức họa mà lúc trước Sở các chủ đã cho hắn xem.
Lúc đó Bạch Tôn Giả còn đồng ý gửi bức họa Trình Lâm Tiên Tử cho Tống Thư Hàng, nhưng chắc là hai ngày nay Bạch tiền bối bận nhiều việc nên vẫn chưa gửi bức họa tới.
[Qua mấy ngày nữa Bạch tiền bối sẽ dẫn chúng ta đi đến động phủ của trường sinh giả Trình Lâm, lúc đó chúng ta có thể xác định được mối quan hệ giữa cô và Trình Lâm rồi.]
Tống Thư Hàng nói.
Trong lúc hai ngươi nói chuyện, ánh sáng công đức đã hoàn toàn lột xác xong.
Phần trên vốn là hình thái người que, nhưng lúc này đã hoàn toàn lột xác biến thành hình dáng của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Mũ phượng, áo phượng... đúng là hình dạng đã thấy trong Thiên Giới Dao Trì.
Trông rất sống động, giống như mỹ nhân có nốt ruồi lệ đã sống lại vậy.
[Đừng nói là nó cũng có thần trí đấy nhé?]
Tống Thư Hàng chợt nghĩ.