Tống Thư Hàng:
-...
Mặc dù ánh sáng công đức của hắn và hạt xá lợi sinh ra cộng hưởng, nhưng một người que thân rắn cụ thể hóa lại khảm hạt xá lợi lên mặt làm con mắt như thế không được bình thường lắm đâu nhé.
Sau khi gắn con mắt xá lợi vào, người que thân rắn lại xoay đầu qua lại, hình như là đang thích ứng với bộ phận mới. Con mắt trái mới được gắn vào tỏa sáng lấp lánh, chẳng biết có chức năng đặc biệt gì không nữa.
Không biết có phải ảo giác hay không mà hình như sau khi có thêm một con mắt trái, người que ánh sáng công đức có vẻ sinh động hơn rất nhiều.
Diệp Tư:
- Ánh sáng công đức của ngươi độc đáo thật đấy... Có điều gắn hạt xá lợi vào thế này, nó còn trở lại trong cơ thể ngươi được không đấy?
Dù sao con mắt này cũng chỉ là đồ thêm vào, khi người que ánh sáng công đức lùi vào trong cơ thể Tống Thư Hàng, con mắt trái này có rớt ra không?
Tống Thư Hàng:
- Chắc không đâu, ta có thể cảm giác được con mắt trái này đã hòa làm một thể với người que rồi.
Dứt lời, hắn thử hạ một mệnh lệnh cho người que ánh sáng công đức. Vù một cái, người que ánh sáng công đức lập tức lui vào trong cơ thể hắn, vù cái nữa, nó lại xuất hiện trở lại.
Con mắt trái mới gắn vào vẫn đang tỏa sáng lấp lánh, không hề gây trở ngại gì cả.
- Thú vị thật đấy!
Diệp Tư nói.
- Tiếc là chỉ có một con mắt trái, nhìn không được tự nhiên lắm.
Tống Thư Hàng nói.
Nếu những người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) nhìn thấy thế này sẽ rất khó chịu, hận không thể gắn thêm mắt phải cho người que.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ như vậy... người que trên đỉnh đầu đột nhiên động đậy. Cánh tay như cây gậy tròn linh hoạt luồn vào trong ngực Tống Thư Hàng, thò vào trong túi thu nhỏ một tấc.
Ngay sau đó, Ngộ Đạo Thạch cùng với Thông Nương bị nó móc ra.
- Làm gì đấy, làm gì đấy???
Thông Nương kinh hoảng kêu to.
Chỉ thấy người que ánh sáng công đức giơ Ngộ Đạo Thạch kèm với Thông Nương lên, sau đó vỗ thẳng vào mặt mình không chút do dự...
Đừng nói là muốn lấy Ngộ Đạo Thạch làm mắt phải nhé?
Đùa gì thế!
Mắt trái là hạt xá lợi to như viên trân châu nhỏ, nếu gắn Ngộ Đạo Thạch lớn bằng quả đấm làm mắt phải, vậy chẳng phải là thành mắt lớn mắt nhỏ à? Mấy người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thấy sẽ càng khó chịu hơn đó.
Hơn nữa Ngộ Đạo Thạch đã dính chùm với Thông Nương, nếu gắn Ngộ Đạo Thạch vào thì Thông Nương phải làm sao đây?
Thông Nương ở nhờ trong mắt phải? Sau đó mầm hành của Thông Nương lại mọc ra từ trong mắt phải?
Thế thì quái gở lắm luôn á.
- Mau dừng lại!
Tống Thư Hàng nói:
- Không được khảm cả viên đá vào, nhìn kỳ lắm...
Người que ánh sáng công đức ngừng lại.
Thông Nương thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng sợ, suýt chút nữa thì bị nhét vào trên mặt người que, biến thành con mắt phải rồi.
Nhưng mà Thông Nương chỉ mới thở phào được một nửa, một cánh tay khác của người que ánh sáng công đức bỗng duỗi tới móc vào vị trí mầm hành nhỏ bé của Thông Nương.
Cũng không biết nó móc kiểu gì mà cuối cùng lại mò ra được một hạt xá lợi tỏa sáng lấp lánh từ trên người Thông Nương.
Tống Thư Hàng vẫn luôn hoài nghi có lẽ Thông Nương có một một cái không gian tùy thân. Bởi vì mỗi lần Thông Nương biến thành hình người, cô cất giấu rất nhiều thứ trên người, sau đó khi cô biến lại thành cây hành thì những thứ mà cô giấu lại không hề rơi ra.
Hơn nữa, cho dù mầm hành của Thông Nương có bị cắt đứt, nhưng những thứ mà cô cất giấu lúc ở hình người vẫn không rơi ra. Cũng giống như bây giờ, mầm hành của Thông Nương chết héo, cả người đều rúc lại trong Ngộ Đạo Thạch, vậy mà trên người cô vẫn còn cất giấu một hạt xá lợi. Ai có thể nói cho hắn biết, hạt xá lợi này được giấu ở chỗ nào không?
Chắc không thể nào giấu trong Ngộ Đạo Thạch đâu nhỉ?
- Đây là đồ của ta, của ta mà!
Thông Nương kêu to lên, đồng thời cô giơ hai cánh tay bé như tăm xỉa răng ôm chặt lấy hạt xá lợi, tranh giành với người que ánh sáng công. Giờ khắc này, Thông Nương bộc phát ra sức mạnh to lớn, ôm hạt xá lợi thật chặt.
Chớ xem thường cô, dù gì cô cũng là đại yêu có tu vi hơn ba trăm năm đấy nhé!
Nhưng tiếc rằng giác ngộ không có nghĩa là sức mạnh.
Cuối cùng... Thông Nương cùng với hạt xá lợi mà cô ôm chặt đều bị người que giơ lên chuẩn bị khảm vào mặt.
Người que ánh sáng công đức không có thần trí, chẳng qua là nó tiếp nhận được ý niệm của Tống Thư Hàng, muốn tìm một con mắt phải thích hợp để khảm vào mặt mình thôi.
Nó chỉ cần gắn hạt xá lợi thứ hai vào trên mặt là được, còn chuyện trên hạt xá lợi có dính thêm một con Thông Nương hay không thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nó.
- Dừng dừng dừng!
Tống Thư Hàng vội vàng kêu.
Người que dừng động tác của mình lại.
Thông Nương rốt cuộc cũng giữ được hạt xá lợi của mình.
Cô đề cao cảnh giác liếc nhìn người que đang đứng yên, hai tay ôm hạt xá lợi chặt hơn.
Tống Thư Hàng thấy cô như vậy bèn cười nói:
- Thông Nương, cô yên tâm đi, ta còn chưa tệ hại đến mức cướp bảo bối của ngươi đâu, cô cất hạt xá lợi này đi... Người que không cướp nó nữa đâu.
Thông Nương ôm hạt xá lợi trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, cô đột nhiên cắn răng đưa hạt xá lợi ra:
- Giao dịch.
- Giao dịch?
Tống Thư Hàng cười hỏi:
- Ngươi muốn cái gì? Cũng muốn hạt sen hả?
- Hạt sen Quân Tử Kim Liên ta đã dùng qua rồi nên không cần nữa, giờ ta muốn đổi vật khác, ta muốn hai phần nước suối của suối nguồn sự sống.
Thông Nương nghiêm túc nói.
Hồi giờ cô luôn ở bên cạnh Tống Thư Hàng cho nên biết ngoài hạt sen có thể kéo dài 50 năm tuổi thọ, Tống Thư Hàng còn có một loại nước suối suối nguồn sự sống cũng có thể kéo dài 50 năm tuổi thọ, vả lại còn không đè chồng lên hiệu quả của hạt sen. Hơn nữa nước suối này còn uống rất ngon.
- Hửm? Nước suối của suối nguồn sự sống? Cô chưa uống sao?
Tống Thư Hàng hiếu kỳ nói:
- Lúc trước ta đã đưa ngươi đến đảo nhỏ hạch tâm rồi mà? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy suối nguồn sự sống trên đảo sao?
Thông Nương nghe xong, động tác giơ hạt xá lợi ra nhất thời cứng lại.
Một hồi lâu sau.
- Nước suối đó chính là suối nguồn sự sống ư?
Thông Nương trợn to hai mắt hỏi.
- Ừ, đó chính là suối nguồn sự sống đấy.
Tống Thư Hàng trả lời chắc nịch.
- A a a a a!
Thông Nương hét to.
Nếu sớm biết đó chính là suối nguồn sự sống có thể kéo dài 50 năm tuổi thọ thì lúc ấy cô nhất định sẽ nhảy vào uống cho đã mới thôi.
- Nếu cô vẫn chưa uống thì xem như giao dịch thành công.
Tống Thư Hàng cười nói.
Hắn nhận lấy hạt xá lợi thứ hai từ trong tay Thông Nương, sau đó hắn tìm trong phòng khách ra hai cái ly giấy, đưa tay chạm nhẹ vào ly.
Tiếp đó hắn giao hai phân nước suối suối nguồn sự sống giao cho Thông Nương.
Thông Nương lệ rơi đầy mặt, nhận lấy nước suối suối nguồn sự sống.
Trước tiên cô đưa một phần cho nữ yêu:
- Nhờ cô giúp ta chuyển phần này cho Tiểu Thải... Dù sao hạt xá lợi vốn dĩ là cô ấy tặng cho chúng ta. Nước suối này giống như hạt sen Quân Tử Kim Liên, nó cũng có thể kéo dài 50 năm tuổi thọ năm. Hiệu quả của hai thứ này có thể chồng lên nhau, vậy thì Tiểu Thải sẽ được thêm 100 năm tuổi thọ.
- Cám ơn cô nhé, Thông Nương.
Nữ yêu kinh hỉ nhận lấy nước suối suối nguồn sự sống.
Một trăm năm, tuyệt đối đủ để Tiểu Thải đột phá cảnh giới!
Còn một phần nước suối suối nguồn sự sống, Thông Nương uống một hơi cạn sạch. À, nói đúng hơn là cô đã dùng phương thức của thực vật để hấp thu hết nước suối, bởi vì hiện tại cô đang ở trạng thái bản thể mà.
Sau khi hấp thu nước suối suối nguồn sự sống, mầm hành của Thông Nương có vẻ như lại dài hơn một chút, giờ chồi non xanh biếc trên Ngộ Đạo Thạch đã lớn cỡ móng tay rồi.
Thấy vậy, Thông Nương nhất thời mừng rỡ trong lòng, cô vui vẻ nói:
- Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
- Hửm?
- Ngươi hãy trồng ta trên đảo nhỏ kia đi! Ta cảm thấy đảo nhỏ đó rất thích hợp trở thành nhà mới của ta, ta tin rằng ta sẽ rất thích nó.
Thông Nương nghiêm túc nói.
- Bây giờ không được.
Tống Thư Hàng cười nói:
- Trước khi giải quyết thông đạo trên đảo nhỏ, ta sẽ không trồng cô ở đó đâu.
Thông Nương:
-...
Sau khi im lặng một hồi.
Thông Nương tức giận mở túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng ra rồi nhảy vào. Dù gì cái túi này cũng đã thành nhà của Thông Nương, không cần Tống Thư Hàng trợ giúp, cô cũng đã sớm biết cách đóng mở túi rồi.
Thông Nương cảm thấy sắp tới mình nên bế quan, nghiêm túc tu luyện thôi.
Thêm nữa bây giờ cô đang rất tức giận, quyết định không thèm nói chuyện với Tống Thư Hàng nữa.
...
Nữ yêu đứng một bên chớp mắt khó hiểu, cô không hiểu rõ quan hệ giữa Tống Thư Hàng và Thông Nương là thế nào.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng mối quan hệ giữa Thông Nương và Tống Thư Hàng là mối quan hệ tình yêu cấm kỵ giữa yêu và người, nhưng giờ nhìn lại thì không phải thế. Nói thật, cô cảm thấy quan hệ giữa Tống Thư Hàng và Thông Nương càng giống quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật hơn.
Tống Thư Hàng cười to cất túi thu nhỏ một tấc vào.
Sau đó hắn vung tay ném hạt xá lợi thứ hai cho người que ánh sáng công đức.
Người que ánh sáng công đức nhận lấy hạt xá lợi, sau đó giơ hạt xá lợi vỗ cái bẹp vào mặt như lần trước, hạt xá lới lập tức biến thành mắt phải của nó.
Hai hạt xá lợi có cùng nguồn gốc, kích cỡ cũng tương tự nhau, gắn lên mặt người que trông rất thích hợp.
- Được đó, nhìn thuận mắt hơn trang thái người que lúc đầu nhiều.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Ít nhất giờ nhìn càng giống người hơn, à, giống người tuyết ấy mà.
Người que lại đong đưa cái đầu, trong lúc đong đưa, mắt phải cũng hòa làm một thể với thân thể nó.
Khi hai con mắt đều dung hợp với người que ánh sáng công đức, biến hóa trên người người que càng rõ ràng.
Trong hạt xá lợi bỗng tràn ra một loại năng lượng.
Thư Hàng bất giác nghe được hình như có một vị cao tăng đang tụng kinh bên tai hắn.
Trong tiếng tụng niệm ấy hàm chứa đại từ bi, đại công đức...
Khi hạt xá lợi dung hợp với người que xong, cuối cùng loại từ bi và công đức này lại dung nhập vào trên người Tống Thư Hàng.
Sau khi siêu độ cho vị mỹ nhân có nốt ruồi lệ gặp trong Thiên Giới Dao Trì, lực lượng công đức của Tống Thư Hàng đã tăng vọt đến điểm giới hạn, ánh sáng công đức huyễn hóa thành hình người que.
Mà lúc này, theo lực lượng công đức trong hạt xá lợi rót vào người Tống Thư Hàng, người que sau lưng lại xảy ra biến hóa.
Ánh sáng công đức từ trong hạt xá lợi chảy ra, đầu tiên là huyễn hóa thành vô số sợi tơ màu vàng, rơi vào trên đầu người que, biến thành mái tóc dài.
Mái tóc dài màu vàng kim tung bay nhẹ nhàng, trông người que lúc này lại toát ra vẻ phóng khoáng tự nhiên.
Nơi xảy ra biến hóa kế tiếp chính là ánh mắt.
Ánh mắt vốn chỉ là hai hạt xá lợi tròn trịa, lúc này lại kéo dài ra.
Cuối cùng, ánh mắt do hai hạt xá lợi biến thành lại kéo dài thành một đôi mắt phượng xinh đẹp...