Linh lực tinh thuần từ Diệp Tư sư tỷ phản hồi tới, bắt đầu mang Tống Thư Hàng đánh sâu vào mạch Nguyệt Âm - mạch thứ hai trong bốn đại kỳ mạch.
Đối với tu sĩ tam phẩm bình thường, sau khi đả thông một mạch trong bốn đại kỳ mạch thì phải nghỉ dưỡng sức một đoạn thời gian, để thân thể thích ứng với sức mạnh do đả thông kỳ mạch mang tới. Sau đó các tu sĩ sẽ tiếp tục cố gắng tăng cường thể chất của mình, tích lũy chân khí, làm công tác chuẩn bị để đánh sâu vào mạch khác trong bốn đại kỳ mạch.
Về phần Tống Thư Hàng, thể chất hiện tại của hắn đã vượt xa cảnh giới bản thân, chỉ kém tu sĩ đả thông mạch thứ tư mạch Không Vương một chút mà thôi. Còn tam thập tam tiên thiên chân khí hóa lỏng trong cơ thể hắn, bây giờ tạm thời đổi thành linh lực ngũ phẩm của Diệp Tư sư tỷ, tình trạng này giống như có cao nhân truyền công cho hắn.
Đương nhiên là vẫn có chút khác với cao nhân truyền công.
Công lực do Diệp Tư truyền tới rất ôn hòa, không cần Tống Thư Hàng phải tiến hành ôn dưỡng. Chẳng qua là số lượng linh lực từ chỗ Diệp Tư phản hồi tới không nhiều bằng truyền công. Truyền công là cưỡng ép rót vào, còn linh lực từ trong cơ thể Diệp Tư phản hồi tới chính là theo dòng nhỏ chậm rãi chảy vào cơ thể Thư Hàng.
Lúc này, mạch thứ hai mạch Nguyệt Âm trong cơ thể Tống Thư Hàng cảm thấy rất uất ức.
Ai lại chơi thế này chứ!
Mỗi lần xông phá một mạch trong bốn đại kỳ mạch, những người khác đều phải tập trung chân khí cùng tinh lực toàn thân, mặc giáp ra trận đại chiến 300 hiệp với bốn đại kỳ mạch, có lúc phải bế quan đến mấy tháng để phá kỳ mạch.
Còn Tống Thư Hàng thì lại chạy đi tìm côn đồ trình cao, đè mạch Nguyệt Âm ra đánh một trận, đánh đến mức mạch Nguyệt Âm không còn sức đánh trả nữa.
Chiếu theo tiến độ này thì nhiều nhất là nửa ngày, mạch Nguyệt Âm sẽ bị xông phá.
...
Diệp Tư luống cuống tay chân tìm tòi đan dược trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng. Tống Thư Hàng có không ít đan dược, cô cũng không biết loại nào là khôi phục chân khí và thể lực.
Lúc này, Thông Nương giơ tay nhỏ bé đưa lên hai loại đan dược, bộ dạng cưng không chịu được. Một loại là Hỏa Sơn đan trong bao lì xì do tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 tặng cho Tống Thư Hàng, một loại khác chính là đan dược bổ sung thể lực mà Tống Thư Hàng lấy được từ chỗ Cảnh Mạch Đà Chủ của Vô Cực Ma Tông.
- Sư phụ, ta nghĩ đan dược mà ngài muốn tìm hẳn là hai loại này.
Thông Nương lên tiếng nói. Cô đã học Thiên Khấp Bảo Điển của Diệp Tư, vậy cũng coi như là đệ tử của Diệp Tư rồi.
Hai tiếng “sư phụ” này gọi không sai.
- Cảm ơn nhé.
Diệp Tư lấy đan dược trong tay Thông Nương, đút cho Tống Thư Hàng dùng một hạt.
- Thư Hàng? Thấy khá hơn chút nào không?
Diệp Tư lên tiếng hỏi.
Quả nhiên Diệp Tư vẫn hơi khác với linh quỷ. Linh quỷ bình thường cùng chủ nhân là một thể đồng tâm. Giữa hai bên không chỉ đồng bộ về năng lượng, thậm chí còn đồng bộ về cả suy nghĩ và giác quan, trừ khi có một bên cưỡng ép cắt đứt loại đồng bộ này.
Nhưng hình như giữa Tống Thư Hàng và Diệp Tư không hề có loại đồng bộ về suy nghĩ và giác quan này. Lẽ nào Diệp Tư và Tống Thư Hàng đã tự động cắt đứt loại đồng bộ về suy nghĩa và giác quan này theo bản năng rồi?
- Phù, đỡ hơn nhiều rồi.
Tống Thư Hàng đáp.
Lúc này, nữ thủ vệ màu bạc sáng bóng đứng trong Dao Trì nói với Tống Thư Hàng:
- Đạo hữu, người đi ra ngoài từ bên trong cơ thể ngươi có phải là kẻ địch không? Có cần chúng ta chém chết cô ta không?
- Cảm ơn, không cần không cần.
Tống Thư Hàng liên tục xua tay nói.
- Ừ.
Nữ thủ vệ màu bạc sáng bóng đáp một tiếng, sau đó tiếp tục duy trì tư thế canh gác, phòng ngừa Tống Thư Hàng tiến vào Dao Trì.
Đồng thời, nữ thủ vệ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tư.
Về phần Diệp Tư, sau khi đút Tống Thư Hàng dùng đan dược xong, cô cũng cúi đầu nhìn nữ thủ vệ bên dưới Dao Trì.
Song phương mắt to trừng mắt nhỏ đánh giá nhau.
Lúc này, nữ thủ vệ Dao Trì đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Vị đạo hữu này, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?
Diệp Tư lắc đầu đáp:
- Theo trí nhớ của ta thì ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.
- Vậy à...
Nữ thủ vệ Dao Trì nói:
- Nãy giờ ta cứ cảm thấy trên ngươi đạo hữu có loại cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Diệp Tư khẽ gật đầu nhưng không trả lời.
Sau đó trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện thanh âm của Diệp Tư, không phải truyền âm nhập mật, mà là trực tiếp trao đổi thông qua suy nghĩ:
[Thư Hàng, lúc ta nhìn đến mấy nữ thủ vệ toàn thân khôi giáp ở dưới kia, trong lòng bỗng có chút bực dọc, rất muốn diệt sạch bọn họ!]
Phương thức này hơi khác với tâm ý tương thông, nhưng Thư Hàng và Diệp Tư có thể trực tiếp truyền những lời mà mình muốn nói đến trong đầu đối phương.
[Tại sao đột nhiên lại có loại cảm giác kỳ quái này chứ?]
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
[Không biết, loại cảm giác này rất quỷ dị, cũng không giải thích được, y như cảm giác thân thiết khi đối mặt với vị Lệ Chi Tiên Tử kia vậy.]
Diệp Tư trả lời.
Tống Thư Hàng:
-...
Chính bản thân hắn cũng đã thể nghiệm loại cảm giác huyết mạch tương liên quỷ dị giữa Diệp Tư và Lệ Chi Tiên Tử rồi, cảm giác đó thật sự rất cổ quái.
[Không được, nếu còn nhìn những nữ thủ vệ toàn thân khôi giáp này thì ta sẽ không nhịn được mà xông lên hủy diệt bọn họ mất, ta đi về trước đây.]
Diệp Tư sư tỷ nói.
Tống Thư Hàng:
[Đi về?]
Chẳng lẽ Diệp Tư sư tỷ cũng có thể tiến vào trong cơ thể hắn giống như linh quỷ sao?
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy thì Diệp Tư sư tỷ đã ôm lấy Tống Thư Hàng từ phía sau, tiếp đó thân thể cô giống như dung hợp, dung nhập vào trong cơ thể Tống Thư Hàng.
Trong quá trình dung hợp, Tống Thư Hàng lại cảm giác được sự thoải mái tê dại từ phần lưng truyền tới một lần nữa, rất dễ chịu.
Nhưng lúc dung đến một nửa, Diệp Tư sư tỷ đột nhiên ngừng lại.
- Bị mắc kẹt hả?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Không phải, ta chỉ cảm thấy tư thế hiện tại của hai chúng ta... thật đặc sắc!
Diệp Tư sư tỷ đáp. Lúc này, từ phần eo của cô trở xuống đã toàn bộ dung hợp vào trong thân thể Tống Thư Hàng.
Bây giờ nhìn qua, Thư Hàng và cô chẳng khác gì một người có hai đầu bốn tay, một phiên bản yếu hơn của ba đầu sáu tay.
Diệp Tư sư tỷ bỗng dưng thông minh đột xuất nói:
- Thư Hàng, ngươi nói... nếu sau này ngươi đánh nhau với người ta, đang lúc đánh đấm đột nhiên ta chui nửa người từ sau lưng ngươi ra tặng cho đối phương một kiếm thì thế nào?
Tống Thư Hàng nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, sau đó giơ ngón cái lên:
- Ý hay! Có thời gian chúng ta đi tìm người thử nghiệm thử xem.
- Không chỉ vậy đâu, ta cảm giác ta có thể chui ra từ bất cứ chỗ nào trên thân thể ngươi. Ví dụ như thế này chẳng hạn!
Diệp Tư sư tỷ vừa nói xong, cả người đều dung nhập vào trong cơ thể Tống Thư Hàng, sau đó chỗ bả vai của Tống Thư Hàng đột nhiên chui ra hai cánh tay ngọc nõn nà.
- Thần thông bốn tay!
Diệp Tư sư tỷ cười hì hì nói.
Lúc Diệp Tư sư tỷ nói xong, đột nhiên Thư Hàng và cô đều khựng lại.
Tiếp đó, giữa Tống Thư Hàng và Diệp Tư sư tỷ... hay nói chính xác hơn là giữa Tống Thư Hàng và hai cánh tay của Diệp Tư sư tỷ sinh ra một loại liên hệ kỳ diệu.
Tống Thư Hàng cảm giác được, hắn có thể khống chế hai cánh tay của Diệp Tư sư tỷ giống như tay của bản thân. Hắn thử khống chế cánh tay của Diệp Tư sư tỷ làm động tác vẫy tay.
Sau đó, hai tay của Diệp Tư sư tỷ thật sự làm ra động tác vẫy tay.
Lúc này Diệp Tư sư tỷ bỗng kinh hoảng kêu lên:
- Hu hu hu~~ Thư Hàng, chết rồi, chết rồi, ta không khống chế được hai cánh tay của mình nữa. Hu hu hu, có phải chúng ta chơi quá trớn rồi không?
Cô lo lắng không thôi, tác dụng phụ của Thiên Khấp Bảo Điển xuất hiện rồi đây này, cô không nhịn được khóc òa lên. Cô vừa khóc, hai mắt Tống Thư Hàng cũng ửng đỏ, chỗ khóe mắt không ngừng chảy xuống từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu.
Tống Thư Hàng:
-...
- Diệp Tư đừng sợ, cũng đừng lo lắng như thế. Mới vừa rồi dường như hai tay của ngươi đã biến thành tay của ta, bị ta khống chế mà thôi.
Tống Thư Hàng vội vàng an ủi.
- Không phải mất khống chế sao? Vậy mà làm ta giật cả mình.
Diệp Tư sư tỷ thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy ngươi mau thử xem có thể trả quyền khống chế hai tay lại cho ta được không.
- Đừng vội, để ta thử thêm một ý tưởng nữa đã.
Tống Thư Hàng nói.
Vừa dứt lời, hắn vẽ một pháp thuật phù văn tên là Chưởng Tâm Lôi ở lòng bàn tay của Diệp Tư sư tỷ.
Ầm
Trong lòng bàn tay của Diệp Tư sư tỷ ngưng tụ ra một lôi cầu có đường kính một thước.
Tống Thư Hàng giật nảy mình!
Vãi thật!
Lôi cầu đường kính một thước, cái này còn gọi là Chưởng Tâm Lôi nữa sao?
Hắn vội vàng động ý niệm tản đi Chưởng Tâm Lôi.
- Quả nhiên giống như ta nghĩ, năng lượng mà hai cánh tay này sử dụng là linh lực của Diệp Tư sư tỷ. Nói cách khác, vừa rồi cũng chính là Diệp Tư sư tỷ thả ra Chưởng Tâm Lôi kia.
Tống Thư Hàng nói.
Ngụy thần thông bốn tay này thật đáng sợ!
- Diệp Tư sư tỷ, cho ta thử thêm một ý tưởng nữa nhé. Ngươi biến hai chân ra luôn đi, ta thử xem có sử dụng thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành được không.
Tống Thư Hàng vui vẻ nói.
Nếu có thể dùng hai chân của Diệp Tư sư tỷ thi triển ra Quân Tử Vạn Lý Hành hoặc là Thiên Hành Kiện, vậy chẳng phải hắn có thể phát huy ra tốc độ cấp bậc linh hoàng ngũ phẩm rồi sao?
- Không được, ví trí biến ra hai chân... không ổn đâu.
Diệp Tư sư tỷ ngượng ngùng nói.
Tống Thư Hàng cũng đỏ mặt đáp:
- Cũng đúng.
- Khụ, vậy để ta thử trả lại quyền khống chế hai tay cho Diệp Tư sư tỷ. À mà chúng ta phải làm sao ấy nhỉ?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ta có biết đâu, vừa rồi ta cũng chỉ thử khống chế hai tay cho chúng nó mọc ra trên bả vai ngươi thôi à.
Diệp Tư sư tỷ đáp.
- Ta nhớ là lúc ngươi nói đùa câu “thần thông bốn tay”, ngay lúc đó ta đột nhiên cảm giác mình có thể khống chế hai tay của ngươi.
Tống Thư Hàng nhớ lại nói.
Sau đó, hắn thử giơ hai tay của Diệp Tư sư tỷ lên cao rồi lớn tiếng hô:
- Giải trừ thần thông bốn tay!
Một lát sau...
Không hề có tác dụng, hai tay của Diệp Tư sư tỷ vẫn không khôi phục.
Tống Thư Hàng:
-...
Diệp Tư:
-...
Thông Nương:
-...
Thông Nương cảm thấy tạo hình bây giờ của Tống Thư Hàng thật chói mắt. Trên bả vai cơ nhục cuồn cuộn của siêu anh hùng Hulk lại mọc ra một đôi tay trắng nõn như ngọc.
Nhìn sao cũng thấy quái.
Nếu thả vào thời cổ đại, gặp trúng người bắt yêu, chắc chắn sẽ bị coi là yêu quái lập tực giết chết ngay!
- Hình như chúng ta chơi quá trớn thật rồi.
Tống Thư Hàng nói.
- Vậy làm sao bây giờ, hai tay của ta không rút vào được nữa.
Diệp Tư sư tỷ quýnh lên, cô khẩn trương đến độ lại muốn khóc òa lên, nhưng lần này cô cố kềm nén lại.
...
Trong lúc Tống Thư Hàng và Diệp Tư còn đang sầu não chuyện thần thông bốn tay thì trên không trung đột nhiên vèo một cái, một đạo kiếm quang đáp xuống.
Bạch Tôn Giả từ trên kiếm quang đi xuống, sau lưng dắt theo một cây nhân sâm to lớn, nhân sâm này đã thành tinh rồi. Lúc này cây nhân sâm nọ đang không ngừng giãy giụa.
Xem ra cây nhân sâm này nhất định là chiến lợi phẩm của Bạch Tôn Giả rồi.
- Thư Hàng, ngươi không sao chứ? Ha ha ha ha, ngươi chơi tạo hình gì thế này?
Bạch Tôn Giả đáp xuống, vừa thấy tạo hình chói mù mắt của Tống Thư Hàng đã vui vẻ bật cười.