Kiếm pháp của tán tu Lý Thiên Tố, lại còn là trực chỉ cảnh giới kim đan ngũ phẩm, đấy là công pháp cấp bậc linh hoàng! Điều này lập tức khiến cho Tống Thư Hàng nhớ tới bộ kiếm pháp mà Xích Tiêu Tử đã dạy cho Lý Thiên Tố lúc ly biệt vào năm đó.
Tống Thư Hàng đã từng thể nghiệm cuộc sống của Lý Thiên Tố ở trong mơ, đích thân trải nghiệm toàn bộ quá trình Lý Thiên Tố từ một thiếu niên mắc phải bệnh lạ, đến khi gia nhập môn hạ của Xích Tiêu Tử đạo trưởng, cuối cùng nhận được kỳ ngộ.
Trong ký ức đó, Xích Tiêu Tử đúng là đã truyền thụ một bộ kiếm pháp tên ‘Trực chỉ Kim Đan đại đảo’ cho Lý Thiên Tố.
Thậm chí, lúc đó Tống Thư Hàng còn thận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Xích Tiêu Tử truyền công thụ nghệ cho Lý Thiên Tố nữa.
Điều đáng tiếc chính là khi trải nghiệm cuộc đời của Lý Thiên Tố, đoạn ký ức lúc Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ công pháp lại giật lắc từng phần từng phần rời rạc, có cảm giác rất đỗi mông lung, có vài đoạn quan trọng lại bị tua nhanh qua.
Hơn nữa, lúc đó Xích Tiêu Tử truyền thụ khẩu quyết kiếm pháp cho Lý Thiên Tố, thì ông đã dùng một loại ngôn ngữ mà Tống Thư Hàng hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng chỉ nhớ được cách múa may của bộ kiếm pháp kia mà thôi, chứ không thu hoạch được gì nữa.
[Như vậy, chẳng lẽ ‘kiếm quyết’ thần bí ẩn chứa bên trong bức họa trước mắt này chính là bộ kiếm pháp mà Lý Thiên Tố đã được kế thừa từ Xích Tiêu Tử đạo trưởng hay sao?] - Tống Thư Hàng đoán thầm trong lòng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Tiểu Sở Sở đã ngồi xếp bằng trong mật thất, bắt đầu nhìn chằm chằm vào bốn bức tranh vải cực lớn kia, ánh mắt sáng rực lên, bắt đầu tham ngộ.
Trên bốn bức họa này, vẽ bốn Lý Thiên Tố với tư thế khác nhau, thoạt nhìn bộ dạng này thì nối bốn bức họa lại với nhau thì sẽ tạo thành một chiêu kiếm pháp tinh diệu? Nhưng đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, nói không chừng bên trong bốn bức họa này còn cất giấu manh mối nào đó, manh mối có thể khiến người ta ‘ngộ’ ra kiếm quyết.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng di chuyển theo ánh nhìn của Sở Sở, di chuyển qua lại trên mấy bức họa kia liên tục - đáng tiếc, có lẽ ‘ngộ tính’ của Tống Thư Hàng không đủ, ngoại trừ nhìn ra Lý Thiên Tố đang làm màu tạo dáng đủ kiểu trên mấy bức họa ra thì hắn thật sự không nhìn ra trong bốn bức họa này còn có chỗ thâm ảo gì.
Đệ tử của thế gia họ Sở lĩnh ngộ ra tinh diệu của kiếm quyết từ trong bốn bức ảnh này à?
Thế này thì cần điểm ngộ tính cao cỡ nào mới làm được chứ hả!
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi, thậm chí hắn đã liên hệ cả bốn bức họa này cùng với mấy hình ảnh rời rạc lúc Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ kiếm thuật cho Lý Thiên Tố ở trong đầu mình rồi, nhưng vẫn không nhìn ra được manh mối gì hết.
Chẳng lẽ ngộ tính của mình thật sự tệ tới vậy sao?
Hay là nói, mình đã định sẵn là vô duyên với bộ kiếm quyết này, cho nên lúc ở trong giấc mộng của Lý Thiên Tố, Xích Tiêu Tử đạo trưởng cũng không dạy kiếm pháp này cho mình, mà đổi thành dạy hỏa diễm đao?
Chẳng lẽ cả đời này mình đã được định sẵn là không có cơ hội chơi kiếm hay sao, trời sinh chỉ có duyên cầm đao chém người thôi à?
Tư duy của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu bay xa.
…..
Lại nói, nếu như bốc bức họa này thật sự là kiếm pháp của Lý Thiên Tố…. vậy thì tại sao bộ kiếm quyết này lại xuất hiện ở đây?
Tống Thư Hàng vẫn còn nhớ, lúc Vũ Nhu Tử giới thiệu về ân oán giữa thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái với hắn cũng từng nhắc tới, thế gia họ Sở chiếm được phần kiếm quyết này từ hơn trăm năm trước.
Sau đó toàn bộ đệ tử của thế gia họ Sở bắt đầu lặng lẽ tu luyện, cũng không truyền ra ngoài… đáng tiếc, trên đời này không có bí mật nào giữ được vĩnh viễn. Không biết tại sao tin tức về kiếm quyết lại bị người của Hư Kiếm phái ở kế bên đó biết được. Sau đó bởi vì lòng tham của Hư Kiếm Phái, dẫn tới ân oán của họ và thế gia họ Sở này.
Vậy thì lại có vấn đề xuất hiện rồi đấy - Hơn trăm năm trước thế gia họ Sở lấy phần kiếm quyết này từ đâu ra?
Phải biết là mới mấy tháng trước tán tu Lý Thiên Tố vẫn còn sống nhăn răng ra đó, một tháng trước chỉ vừa mới xuất hiện thảm kịch ngàn dặm phi xác, bay thẳng tới trước mặt hắn và Bạch Tôn Giả rồi chết đây.
Hơn trăm năm trước, người của thế gia họ Sở làm sao lấy được phần kiếm quyết này từ trong tay một vị linh hoàng kim đan ngũ phẩm? Nếu như hơn trăm năm trước Lý Thiên Tố đã bị mất một phần kiếm quyết, thì lý nào hắn lại mặc kệ không màng tới?
Tống Thư Hàng cẩn thận nhớ lại về ‘giấc mơ cuộc đời của Lý Thiên Tố’, nhưng lúc hắn trải qua cuộc sống của Lý Thiên Tố ở trong mơ, cũng không hề có cảnh nào liên quan tới bốn bức tranh vẽ này hoặc là về thế gia họ Sở cả.
Chắc là đoạn kịch tình này thuộc về phần mấy chi tiết nhỏ ‘bị tua nhanh’ ở trong mơ rồi.
…
- Chẳng lẽ là hơn trăm năm trước, chính Lý Thiên Tố tiền bối đã đưa phần kiếm quyết này cho thế gia họ Sở hay sao? - Tống Thư Hàng nghĩ tới một khả năng cuối cùng.
- nhưng thế này cũng không đúng lắm, thế gia họ Sở chỉ là một tiểu thế gia tầm thường, Lý Thiên Tố dẫu gì cũng là linh hoàng kim đan ngũ phẩm, không lý nào lại giao kiếm quyết quý báu thế này cho một tiểu thế gia được.
Á, đợi đã!
Có lẽ là có khả năng này lắm. Nếu như đoán theo thời gian thì hơn trăm năm trước, đúng là thời điểm con gái cưng của Lý Thiên Tố gặp phải bệnh tình nguy kịch. Lúc đó hắn đã tiêu hết toàn bộ gia tài của mình, chì vì muốn kéo dài bệnh tĩnh của con gái.
Có lẽ là vì lúc đó trong tay của vị tiền bối thế gia họ Sở kia có bảo vật gì đó mà Lý Thiên Tố cần gấp, nên Lý Thiên Tố mới dùng một thức kiếm thuật này để đổi lấy nó chăng?
- À mà cũng không đúng. - Tống Thư Hàng lại nhanh chóng lắc đầu gạch bỏ khả năng này - với tính cách của Lý Thiên Tố, cho dù tới lúc khó khăn nhất thì cũng không thể nào tùy tiện truyền thụ công pháp kiếm thuật mà Xích Tiêu Tử dạy cho hắn ra bên ngoài được.
Xích Tiêu Tử có địa vị cực cao trong lòng Lý Thiên Tố…. bởi vì Tống Thư Hàng đã từng trải qua cuộc đời của Lý Thiên Tố, cho nên hắn biết rõ điểm ấy.
Như vậy, có lẽ phần kiếm quyết này là công pháp do bản thân Lý Thiên Tố tự sáng tạo ra, hoặc là một loại công pháp nào đó mà hắn thu thập được lúc còn sống.
Bởi vì Tống Thư Hàng nhớ rõ, trước khi con gái của Lý Thiên Tố đổ bệnh thì vận khí của hắn cực tốt, trước khi tu luyện tới kim đan ngũ phẩm, tổng sở hữu của hắn cũng thuộc hàng giàu có đối với các tu sĩ!
….
Trong lúc Tống Thư Hàng vẫn đang suy nghĩ thì tiểu Sở Sở ở trong phòng đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất.
- Hóa ra là vậy, đây chính là bí mật của kiếm quyết! - tiểu Sở Sở cười nói vô cùng hân hoan.
Ngộ ra được rồi á? Ngộ ra nhanh tới vậy sao? Ngộ tính của Sở Sở cô nương này nghịch thiên tới như vậy sao! Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy rúng động vô cùng, so sánh thì ngộ tính của hắn đúng là rác rưởi của rác rưởi luôn.
- Ta cảm thấy ngộ tính của mình cũng được lắm mà. - Tống Thư Hàng buồn bực nói - mặc kệ là khi tu luyện đạo pháp 'kim cương bản bản quyền pháp', ‘chân ngã minh tưởng kinh’, 'quân tử vạn lý hành', hoặc là ‘chưởng tâm lôi’, Dược Sư tiền bối và Bạch Tôn Giả đều khen hắn có ngộ tính không tệ cơ mà. Thêm nữa là hình như hắn cũng nắm vững mấy loại công pháp này nhanh lắm.
Chẳng lẽ…. Dược Sư tiền bối và Bạch Tôn Giả đều chỉ an ủi hắn thôi sao?
Hoặc là - hắn thật sự không có duyên với kiếm đây?
….
Trong mật thất, tiểu Sở Sở rút một thanh đoản kiếm nhỏ mà mình mang theo bên người ra, bắt đầu múa bộ kiếm pháp này điên cuồng.
Bộ kiếm pháp này, nhìn một cái thì chẳng thấy có chỗ nào xuất chúng cả.
Thoạt nhìn nó chỉ giống như một bộ kiếm pháp căn bản bình thường mà thôi.
Nhưng theo động tác múa càng lúc càng nhanh của tiểu Sở Sở, bộ kiếm pháp kia bắt đầu sinh ra những biến hóa kỳ lạ. kiếm pháp biến hóa càng lúc càng nhiều, cuối cùng lại hợp lại thành bốn thức kiếm.
B-ạn đ-ang đọc truyện tại iREAD.vn--Đó đúng là bốn thức kiếm trong bức họa Lý Thiên Tố treo trên vách tường mật thất. Phản phác quy chân hóa thành bốn thức kiếm, nhưng bốn thức kiếm này mở rộng ra, lại có được một trăm lẻ tám loại biến hóa.
- Xoẹt! - Cuối cùng, tiểu Sở Sở trông như liều mạng, dốc hết toàn lực, chém một kiếm thật mạnh vào khoảng không trước mặt.
Trên đoản kiếm phát ra tiếng kiếm minh.
- Đời này của ta, chỉ đúc một kiếm. - tiểu Sở Sở dùng ngữ khí kiên định mà rằng, lúc cô vừa nói xong thì tiếng kiếm minh phát ra từ thanh đoản kiếm trong tay lại càng vang dội hơn nữa.
Tống Thư Hàng có thẻ cảm ứng được, theo một kiếm sau cùng, khí huyết chi lực toàn thân của Sở Sở đều rót hết vào trong thanh đoản kiếm nho nhỏ ở trong tay, dường như đoản kiếm được khí huyết chi lực rót vào, cho nên kiếm quang cũng trở nên bén nhọn hơn một chút.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng phát hiện tim của mình đang đập nhanh hơn.
Không phải là tiếng tim đập của tiểu Sở Sở ở trong mơ - mà là tiếng trống ngực của chính Tống Thư Hàng hắn bắt đầu rộn lên vô cùng mạnh mẽ.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tim đập mạnh tới mức giống như nảy hẳn lên, gần như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của hắn.
Bên trong tâm khiếu, dường như có vật gì đó muốn phá xác mà ra.
Là linh quỷ!
Nó đang hét lớn khẩn cấp, giống như muốn chui vào cảnh trong mơ, muốn đến gần Sở Sở ở trong mơ. Giống như một kiếm kia của Sở Sở đã kích hoạt linh quỷ.
Không chỉ Sở Sở, linh quỷ còn muốn tới gần bốn bức họa kia nữa. Cảm quan của Tống Thư Hàng và linh quỷ tương thông với nhau, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là linh quỷ có suy nghĩ muốn đến gần mấy bức họa kia!
….
Sau một khắc, Tống Thư Hàng mở choàng mắt ra. Đã tỉnh mộng rồi.
Ánh mắt của hắn xuyên qua khe hở của chiếc lều để nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy ngoài trời vẫn là màn đêm với vô số ánh sao lấp lánh, trăng sao thay nhau phát sáng.
- Chỉ mới tới nửa đêm thôi sao? - Tống Thư Hàng cười khổ một tiếng, sau đó giơ tay sờ về phía lồng ngực của mình.
Tiếng trống ngực vẫn chưa thể bình tĩnh lại, linh quỷ ở trong tâm khiếu giống như gặp phải kích thích vậy, vô cùng sinh động. Thật ra linh quỷ sinh động hơn cũng chẳng phải chuyện xấu gì, nó có thể chế tạo ra rất nhiều khí huyết chi lực cho Tống Thư Hàng không ngừng.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi, tâm cảnh hồi lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại.
Hắn không khỏi sờ lên trên chiếc nhẫn đồng cổ trên tay mình. Chẳng lẽ đây chính là nhân quả để lại sau khi Lý Thiên Tố thân tử đạo tiêu sao?
- Bốn bức họa ở dưới tầng hầm của thế gia họ Sở sao… có lẽ mình lên đi xem thử nhỉ? - Tống Thư Hàng thì thào.
Nhưng mình vào tầng hầm của thế gia họ Sở kiểu gì đây?
Đêm hãy còn dài, nhưng Tống Thư Hàng lại không thể nào ngủ được.
Hắn thở dài, ngồi dậy rồi vén lều chui ra ngoài.
Vừa mới chui ra thì hắn đột nhiên trông thấy có một đạo thân ảnh ngồi trên một tảng đá bằng phẳng ở cách đó không xa.
Thân ảnh kia khoanh chân ngồi đó, hai tay bưng một chén trà làm bằng trúc, trong chén có hơi nóng bốc lên.
Ở trên chiếc khay đơn sơ nho nhỏ ở bên cạnh thân ảnh đó có đặt một số món ăn, trái cây và nước trà nóng hôi hổi.
Ánh trăng nhu hòa chiếu lên thân ảnh nọ, lúc này đây, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Tống Thư Hàng mở to hai mắt… là Bạch Tôn Giả.
Đã trễ như thế này rồi, sao Bạch Tôn Giả còn chưa ngủ nữa?
À… mà cũng đúng. Với tu vi của Bạch tiền bối thì chuyện ngủ đã sớm trở thành thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao rồi, trong khoảng thời gian này, thật ra Bạch tiền bối vẫn luôn phối hợp làm việc và nghỉ ngơi với Tống Thư Hàng mà thôi.
Sau đó, Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, theo như hắn nhớ thì chỗ đó hình như không có tảng đá bằng phẳng nào hết thì phải, sáng nay có thấy bóng dáng nó đâu? Hơn nữa bề mặt của khối nham thạch này phẳng lì luôn, có vẻ như là bị một kiếm chém thành thì phải?
Trong lúc nghĩ ngợi miên man đủ thứ, Bạch Tôn Giả ngồi trên tảng đá quay đầu lại, nheo mắt cười hỏi hắn: - Sao lại tỉnh rồi? Gặp phải ác mộng à?
- Ha ha. - Tống Thư Hàng xấu hổ cười khan: - Không có, cũng không thể xem là ác mộng gì hết…. chỉ là giấc mộng này hơi lạ một chút, cho nên ta tự nhiên tỉnh dậy luôn. Sau đó thì bị mất ngủ, cho nên muốn đi ra ngoài một chút.
- ^_^ - Bạch Tôn Giả mỉm cười: - Nếu như không ngủ được thì tới đây ngồi không?
- Vậy thì ta không khách khí nữa. - Tống Thư Hàng bò lên tảng đá lớn kia, ngồi ở cạnh Bạch Tôn Giả, vói tay lấy một quả trái cây, cắn một cái thật mạnh.
Bạch Tôn Giả cười khẽ, lại rót cho Tống Thư Hàng một chén trà, nhẹ nhàng đặt ở trên kệ.
Sau đó, hắn lại nâng chén trà của mình lên lần nữa, thổi nhẹ một hơi, nhấp một hớp trà, ánh mắt thoáng trầm xuống, hỏi Tống Thư Hàng: - Ngươi mơ thấy cái gì thế?
Tống Thư Hàng nhận lấy chén trà trên kệ, học theo kiểu của Bạch Tôn Giả, nhấp một hớp nhỏ, đáp: - Mơ thấy một chuyện liên quan tới Sở Sở cô nương, còn là chuyện liên quan tới Lý Thiên Tố đạo trưởng nữa. Lý Thiên Tố đạo trưởng chính là cái vị tán tu đạo trưởng đã ngàn dặm phi xác tới lúc ta lập khế ước với linh quỷ đấy.
- Ừm, ta có nhớ hắn. - Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu, nói: - Nếu như không ngại thì có thể kể cụ thể hơn về giấc mơ đó cho ta nghe được không?
- Ta cũng chẳng có gì để ngại cả…. chỉ là giấc mơ này lạ lắm. - Tống Thư Hàng có chút xấu hổ, hắn còn chưa nói cho bất kỳ ai biết cái chuyện hắn có thể mơ thấy những trải nghiệm cuộc đời của người khác này.
- Vậy thì…. Nói thử xem? - Bạch Tôn Giả cười ha hả nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, kể lại nội dung giấc mơ ….
Hắn ở một bên kể lại, Bạch Tôn Giả ngồi một bên im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái xem như đáp lại.
- Chính là vậy đó, cuối cùng bởi vì linh quỷ trong tâm khiếu của ta có dị động, nên ta cũng tỉnh dậy luôn. - sau khi kể xong toàn bộ cảnh trong mơ, Tống Thư Hàng nốc một hơi cạn sạch chén trà.
- Á, nóng nóng nóng nóng! - Hắn vừa thè lưỡi ra vừa thổi hơi liên tục, đồng thời lại cảm thấy hương vị của loại trà này rất tuyệt, còn ngon hơn linh mạch bích trà cả chục lần nữa. Hương trà khiến đầu lưỡi thoải mái giống như muốn nở hoa luôn.
Bạch Tôn Giả mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng: - Tam trạng đã bình tĩnh lại rồi chứ?
- Ừmm….. sau khi tâm sự với người khác xong thì hình như tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi. - Tống Thư Hàng trả lời, trống ngực dồn dập đã dần chậm lại rồi, linh quỷ ở trong tâm khiếu cũng bình tĩnh lại.
- Nếu như đã bình tĩnh rồi thì quay về ngủ một giấc cho ngon đi. Ngày mai, chúng ta phải rời khỏi hòn đảo này rồi. - Bạch Tôn Giả nhìn lên ánh trăng ở trên trời, sau đó cúi đầu thổi làn khói bốc lên từ chén trà.
- Bạch tiền bối không thấy lạ à? Giấc mơ mà ta gặp phải…. cùng với kiểu mơ ấy? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
- À, ta cảm thấy rất lạ. - Bạch tiền bối nói với vẻ mặt bình tĩnh: - Nhưng tạm thời nó vẫn không gây hại gì tới ngươi, không phải à?
- Vậy cũng đúng. - Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, cười ha hả.
Sau đó, hắn đứng dậy, vẫy tay với Bạch Tôn Giả: - Bạch tiền bối… ta về ngủ trước đây.
- Ngủ ngon nhé. - Bạch Tôn Giả nói.
- Ngủ ngon. - Tống Thư Hàng nhảy xuống khỏi tảng đá.
[Lại nói, hóa ra Bạch tiền bối vẫn có một mặt nữ tính hóa, khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc như thế.] - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
- Hửm… một mặt nữ tính hóa à? - thanh âm thản nhiên của Bạch Tôn Giả truyền tới từ chỗ tảng đá: - Ta lại cảm giác, Thư Hàng ngươi làm con gái một lần cũng được lắm. Ừm…. ví như vị Sở Sở cô nương kia ấy.
Ủa má? Chẳng lẽ khi nãy mình bất cẩn nên nói ra mấy lời ở trong lòng mất rồi à?