Thân thể của mấy tên nằm trên đất này có vấn đề? Chẳng lẽ bọn họ không phải là đàn ông bình thường?
- Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất bản ta cũng là nam tu sĩ. - Tống Thư Hàng vỗ trán một cái, ánh mắt luôn là như thế, có thể thấy người khác nhưng thường xuyên không thấy được bản thân mình.
Nói xong, hắn quay về phía Giang Tử Yên nói:
- Vậy không bằng Tử Yên cô nương đến bôi thuốc giúp cho Sở Sở cô nương kia đi, ta sẽ lấy máu rồi kích hoạt dược tính của thuốc mới nhé?
- Được thôi. - Giang Tử Yên gật đầu một cái, dù sao cũng là chuyện vặt ấy mà.
Bạch tôn giả lại lên tiếng nói:
- Đúng lúc ta cần làm vài ký hiệu lên người những vật thí nghiệm này, chờ Tử Yên đạo hữu cho Sở Sở cô nương kia uống thuốc xong là có thể đến lấy những vật thí nghiệm này rồi.
Nếu muốn có được tuyệt học của “Tam Thập Tam Thú Thần Tông” thì còn phải xuống tay từ trên người những vật thí nghiệm này nữa. Bạch tôn giả tự có tính toán riêng của mình.
-Được! - Giang Tử Yên cô nương gật đầu nói - Trong chốc lát mà số lượng vật thí nghiệm tăng lên nhiều ghê.
Cũng may lần này tới cô có đem theo pháp bảo phi hành, có thể vận chuyển toàn bộ vật thí nghiệm này về!
…
…
Trong lều, Sở Sở thẫn thờ ngửa đầu nhìn lên nóc lều.
Lúc trước Tống Thư Hàng đã bảo đảm với cô rằng sẽ đưa Bạch tôn giả đến Đoạn Tiên Đài xem thi đấu. Nếu quả thật như thế… thì tới lúc đó, dù cho “Thế gia họ Sở” có thất bại trong cuộc chiến trên Đoạn Tiên Đài đi nữa, thì vẫn có cơ hội giữ được truyền thừa.
Đáng tiếc mình không thể dốc hết sức của mình cho cuộc chiến trên Đoạn Tiên Đài. Nếu như có thể, cô thật hy vọng bản thân mình có thể bò dậy khỏi giường bệnh, cho dù có chết trận trên Đoạn Tiên Đài cũng còn tốt hơn là nằm ở đây đau khổ chịu đựng.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cửa lều bị người vén lên, có hai bóng người bước vào.
Một người chính là Tống Thư Hàng, có quả đầu trọc lóc phản chiếu lại ánh mặt trời rất chói mắt.
Người còn lại là một cô gái nhỏ nhắn, với mái tóc ngắn màu tím và đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh hồng, đều khiến cô ấy lộ ra vẻ tà mị quyến rũ hơn.
Tống Thư Hàng nhìn về phía Sở Sở, cười khẽ nói:
- Sở Sở cô nương, phải đổi thuốc rồi.
-Đối thuốc? - Sở Sở nghi ngờ nhìn Thư Hàng rồi đột nhiên mắt cô sáng lên:
- Là thuốc mới sao? Có thể làm cho ta hồi phục nhanh hơn đúng không?
Tống Thư Hàng cười khan, lên tiếng an ủi: - Hắc, cũng không phải có thể khiến cô hồi phục nhanh hơn, nhưng thuốc này có thể thanh trừ đi tất cả tai họa ngầm mà thương thế của cô có thể mang lại. Có điều cô cứ yên tâm đi, cuộc chiến của Thế gia họ Sở và Hư Kiếm Phái trên Đoạn Tiên Đài chắc chắn không đáng sợ như cô vẫn nghĩ đâu, cô đừng có tuyệt vọng. - Dù sao cũng có Vũ Nhu Tử cô nương ở đó mà.
Sở Sở cô nương cười khổ:
- Là do ta quá nóng vội.
Giang Tử Yên nhìn Sở Sở, thở dài nói:
- Chậc chậc, thương thế nặng thật. Còn nặng hơn so với những gì Dược Sư nghĩ nữa.
-Tới đi Thư Hàng, lấy máu đi, thời gian của ta quý giá lắm đấy. - Giang Tử Yên mở vỏ giấy của dược cao mới ra - Cô phải làm nhanh lên để còn trở về bên cạnh Dược Sư đây này.
-Được rồi. - Tống Thư Hàng dứt lời thì lập tức vươn cổ tay ra, cầm bảo đao lên, đưa đến cổ tay cắt một cái, tư thế vô cùng khí phách!
Quái lạ, rõ ràng hắn nghĩ lần đầu tiên lấy máu hẳn sẽ có chướng ngại tâm lý, nhưng bây giờ khi lấy máu ra lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Chẳng lẽ mình đã từng lấy máu rồi à?
Đao vừa cắt xong, máu tươi phun ra ngoài, rơi vào miếng dược cao trên tay Giang Tử Yên cô nương một cách chính xác.
Máu của nam tu sĩ lập tức khiến dược cao thay đổi, dược cao vốn là màu đen sì giờ lại biến thành màu đỏ nâu, còn có thứ như bọt khí nổi lên khiến cả miếng dược cao trông như đang sôi trào.
-Đủ chưa thế, Tử Yên cô nương? - Tống Thư Hàng hỏi…
Tử Yên cô nương gật đầu:
- Vậy là đủ rồi.
-Vậy thì kính xin Tử Yên cô nương hãy cầm máu cho ta với ! - Tống Thư Hàng nói. Hắn cảm giác đao vừa rồi của mình cắt có hơi quá lố, miệng vết cắt hơi to, máu phun ra xối xả.
Giang Tử Yên cô nương chớp mắt một cái:
- Ta không biết cầm máu đâu.
-Gì cơ? - Tống Thư Hàng trợn tròn hai mắt - không phải cô là đệ tử của Dược Sư sao? Tại sao đến cả cầm máu mà cũng không biết chứ?
Dường như là đọc được suy nghĩ của Tống Thư Hàng, Giang Tử Yên cô nương nói với vẻ vô tội:
- Ta chỉ là kẻ nửa mùa, hơn nữa ta cũng chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Dược Sư mà thôi. Còn nữa, nếu chỉ bàn về cảnh giới tu luyện thì ta còn cao hơn Dược Sư một chút xíu đấy nhé.
Tống Thư Hàng khóc ròng, che vết thương trên cổ tay mình, lao ra khỏi lều, phi về phía Bạch tôn giả:
- Bạch tiền bối ơi ! cứu mạng với !
Sở Sở cô nương đang nằm trên giường bệnh: …
Giang Tử Yên nhún vai một cái:
- Ta còn đang tự hỏi tại sao ban nãy tên tiểu tử Thư Hàng này lại rạch to như thế làm gì? Ta còn tưởng là hắn muốn thể hiện trước mặt người đẹp chứ.
Vừa nói chuyện Giang Tử Yên vừa vén chăn trên người Sở Sở lên, nhìn về phía ngực cô nói:
- Chậc chậc, ép phẳng hết cả ngực rồi.
Khóe miệng của Sở Sở khẽ giật một cái.
Giang Tử Yên bắt đầu xử lý vết thương trên ngực cho Sở Sở. Cô thành thục lột đi miếng dược cao cũ, dán miếng dược cao mới lên cho cô ấy. Mặc dù chỉ là đệ tử nửa mùa của Dược Sư, nhưng đi theo Dược Sư nhiều năm như vậy, chuyện đơn giản như đổi thuốc cô vẫn có thể làm được.
Khi dược cao mới vừa được dán lên, Sở Sở cô nương lập tức trợn to hai mắt. Cảm giác nóng rát từ miệng vết thương bắt đầu truyền tới, sau đó là cơn đau dữ dội - đau đến mức hai mắt cô đỏ ngầu cả lên! Trong cổ họng phát ra tiếng kêu quằn quại tựa như tiếng chim bồ câu.
-Á chết, quên mất không nói cho cô biết, lúc dán loại dược cao này lên thì sẽ hơi đau, cố nhịn một chút nhé! - Giang Tử Yên cười hì hì nhưng lại thân thiết đắp chăn kín lại cho Sở Sở cô nương.
Sở Sở há miệng đơn đớt - Bây giờ mới nói thì còn nghĩa lý gì nữa, đau cũng đã đau rồi.
Giang Tử Yên lại cười nói:
- Thế nhé tiểu cô nương, sau này chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại sau vậy. Ta còn có việc khác, không ở lại với cô nữa. Nếu cô cần an ủi tâm lý gì đó, ta có thể gọi Tống Thư Hàng tiểu hữu quay lại tâm sự với cô.
Tống Thư Hàng tiểu hữu là người tốt, mà người tốt thì chắc là sẽ tự mang theo ánh sáng thiên phú an ủi thiếu nữ, hơn nữa, sau khi an ủi các thiếu nữ đau lòng xong sẽ được các thiếu nữ tặng thêm một tấm thẻ “người tốt” nữa…
Sở Sở thở hổn hển, khẽ lắc lắc đầu.
-Vậy thì dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác nữa làm gì. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, có một vài chuyện nếu đã không thể làm gì được thì cứ thuận theo tự nhiên đi. - Cuối cùng, Giang Tử Yên vẫn hờ hững an ủi một câu, sau đó vươn người đứng dậy, đi ra khỏi lều.
Sau lưng, Sở Sở khó khăn lắm mới ức chế được cơn đau do dược cao đem lại, thở dài nói: - Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng sao… Nhưng nếu ta muốn tham gia cuộc chiến trên Đoạn Tiên Đài, thuyền này phải thẳng thế nào đây? Ta không thể nào đứng dậy tham gia được…
***************
Sau khi ra khỏi lều, Giang Tử Yên lôi một khối thải vân cực lớn ra, ném toàn bộ đám người Lang Nhất lên thải vân rồi bay đi.
Thải vân này chính là một loại pháp khí phi hành, mặc dù tốc độ không nhanh bằng phi kiếm nhưng có thể chở được số lượng người nhiều hơn phi kiếm. Đại khái giống như là xe thể thao và xe bus vậy.
Sau khi Giang Tử Yên rời đi, Bạch tôn giả không hề đưa mấy người Tống Thư Hàng rời khỏi đảo, mà tiếp tục bận bịu nửa ngày ở gần hòn đảo nhỏ này thần bí.
Truyện được dịch. trực tiếp tại. iREA.D.Màn đêm buông xuống, trăng sao lấp lánh.
Nếu Bạch tôn giả không chọn rời đảo thì mấy người Tống Thư Hàng chỉ có thể tiếp tục qua đêm ở trên đảo mà thôi.
Sau khi chúc Đậu Đậu, tôn giả và tiểu hòa thượng ngủ ngon, Tống Thư Hàng lập tức chui ngay vào trong lều của mình. Có lẽ ban ngày đã trải qua quá nhiều chuyện, nên vừa mới ngả lưng xuống, cảm giác mệt mỏi ập tới ngay. Rất nhanh, hắn đã tiến vào giấc ngủ.
…
…
Vừa nhắm mắt không bao lâu, hắn đã mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, hắn biến thành một cô bé đáng yêu như búp bê, ngây ngô một trong phòng mình ở. Trong phòng bày biện những thứ rất đơn giản, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy những thứ này đều đã “có tuổi”. Ví dụ như cái ti vi to như cái tủ kia, là loại ti vi đen trắng, trong đó còn đang chiếu tiết mục quảng cáo trông rất củ chuối nữa chứ.
Một lần còn lạ, hai lần đã thành quen… Vừa nhìn thấy giấc mơ như thật thế này, Tống Thư Hàng lập tức biết nhất định mình lại không bất cẩn đi vào “Giấc mơ cuộc đời” của ai đó rồi.
Mặc dù không biết tại sao mình lại mơ thấy những gì người khác đã trải qua nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, dần dần hắn cũng đã quen với năng lực kỳ quái này của mình rồi.
Nhưng tiếp sau Đàn chủ, tán tu Lý Thiên Tố, Thông Nương, lần này lại đến lượt ai đây?
Gần đây lại có ai nguyền rủa hắn à? Hay là hắn đã trải qua chuyện gì trên hòn đảo thần bí này sao?
Đang suy nghĩ thì một giọng nói nhu hòa của con gái vang lên bên tai Tống Thư Hàng:
- Sở Sở, thời gian không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi.
-Vâng, sư nương. Ta vừa mới minh tưởng tu luyện xong, xem ti vi một chút rồi sẽ đi ngủ ngay đây. - Sau đó bé gái mà Tống Thư Hàng biến thành ở trong mơ đáp lại bằng giọng nói rất đáng yêu.
Sở Sở?
Chẳng lẽ là Sở Sở của Thế gia họ Sở, cô nương bị ép phẳng lì ở bên cạnh lều mình sao?
Tại sao mình lại mơ thấy cô ấy nhỉ?
Nếu mơ thấy chuyện mà Đàn chủ từng trải qua là do Đàn chủ nguyền rủa hắn…
Mơ thấy cuộc đời của Lý Thiên Tố là do ảnh hưởng của năng lượng của Lý Thiên Tố bị linh quỷ cắn nuốt và chiếc nhẫn đồng cổ trên tay hắn.
Nằm mơ thấy Thông nương là do mình ăn quá nhiều mầm hành của cô ấy.
Thì nằm mơ thấy Sở Sở cô nương là tại sao thế nhỉ? Giữa mình và cô ấy cũng đâu có liên hệ thân thiết như thế đâu? Mình cũng chưa từng nhận bất kỳ món quà nào của cô ấy mà.
Bỏ đi… Bất kể thế nào thì mình cũng đã mơ thấy cuộc đời của Sở Sở cô nương rồi.
Vậy thì lần này mình sẽ mơ thấy cái gì đây?
-Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chính là ngày con có thể bắt đầu tu luyện phần “Kiếm Quyết” bí truyền kia rồi, hãy giữ trạng thái tốt nhất nhé. - Cô gái có giọng nói dịu dàng kia mỉm cười nói.
Học tập “Kiếm Quyết”? Chính là phần“Kiếm Quyết” gây ra tranh đoạt giữa Thế gia họ Sở và Hư Kiếm Phái à?
Trong mơ, ngày mai Sở Sở sẽ phải bắt đầu tu luyện Kiếm Quyết sao?
-Ta biết rồi, sư nương. Ta sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt, ta nhất định sẽ nắm vững “Kiếm Quyết”, chấn hưng Thế gia họ Sở của chúng ta! - Sở Sở khi còn nhỏ nắm chặt nắm tay, nói đầy vẻ tự tin.
-Ha ha, sư nương tin tưởng ngươi. - Giọng nói nhu hòa kia cưng chiều sờ đầu Sở Sở. Đệ tử nhỏ này của bà là thiên tài xuất sắc nhất trong vòng hai trăm năm nay của thế gia họ Sở. Chưa biết chừng thế gia họ Sở thật sự có thể chấn hưng được dưới bàn tay nó cũng nên.
-Nhưng mà sư nương này, người cho ta xem hết tiết mục sắp chiếu đi, nếu không ta sẽ không ngủ được mất. - Sở Sở làm nũng..
Sư nương dở khóc dở cười vỗ đầu Sở Sở một cái:
- Được rồi, nhưng không được lâu quá đâu, ngươi phải đi ngủ sớm đấy. Nếu ảnh hưởng đến trạng thái tu luyện ngày mai của ngươi, sư phụ ngươi chắc chắn sẽ dỡ hết ti vi đi.
-Ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ cẩn thận mà. - Sở Sở dùng sức nắm thật chặt hai tay.
[Mặc dù biết chỉ là đang nằm mơ thôi, nhưng biến thành một cô bé, nói chuyện bằng giọng nói nũng nịu thế này vẫn khiến mình nổi hết cả da gà da vịt lên.] - Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Trong mộng, vị sư nương kia dường như rất yên tâm về Sở Sở. Sau khi dặn dò nốt lần cuối thì để Sở Sở xem ti vi một mình ở trong phòng, không hề sợ cô bé này xem ti vi đến mê mẩn.
Màn hình trong ti vi có chút tối mờ, tiểu Sở Sở nhìn đến mê mẩn.
Nhưng khoảng nửa tiếng sau, khi tiết mục ti vi kết thúc, tiểu Sở Sở liền tắt ti vi đi, leo lên trên giường đi ngủ. Rất nhanh, cô đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngủ ở trong mơ.
Cảm giác này quả thực rất vi diệu.
…
…
Ngày thứ hai ở trong mộng.
Mới sáng sớm tiểu Sở Sở đã tỉnh lại. Đầu tiên cô nhắm mắt điều chỉnh lại tinh thần, sau đó lại ở trong phòng tu luyện một bộ quyền pháp nhỏ để vận động thân thể, kích hoạt khí huyết toàn thân.
Tiếp theo vị sư nương dịu dàng kia đến, cưng chiều chuẩn bị một bữa ăn sáng phong phú, đầy dinh dưỡng cho cô.
Tiếp sau nữa có một người đàn ông trung niên, nét mặt uy nghiêm đi đến trước mặt tiểu Sở Sở, nghiêm túc dặn dò cô một vài chuyện.
Những tình tiết trong mơ này, trong kinh nghiệm của Tống Thư Hàng là hình thức “tua nhanh”.
Không giống với giấc mơ hành xác “Nếu ta là một cọng hành” như của Thông Nương, giấc mơ của tiểu Sở Sở đơn giản hơn rất nhiều, những tình tiết thường ngày đều tua thật nhanh - loại tua nhanh tình tiết này mới là cách mở ra chính xác của mộng cảnh.
Bằng không, nếu những chuyện như ăn, uống, chơi bời, ngủ nghỉ của tiểu Sở Sở, Tống Thư Hàng đều phải trải qua hết thì sẽ ngại chết mất.
Tình tiết lại bị tua nhanh, cảnh tượng mà Tống Thư Hàng nhìn thấy bắt đầu thay đổi.
Cuối cùng, tiểu Sở Sở ở trong mộng bị người đàn ông trung niên nghiêm nghị kia dẫn tới một mật thất được phòng ngự nghiêm mật dưới đất.
-Sở Sở, trong căn mật thất này chính là bí mật lớn nhất của Thế gia họ Sở chúng ta - bộ bí tịch thần bí “Kiếm Quyết”! Lai lịch của bộ Kiếm Quyết rất thần bí, thậm chí đến Thế gia họ Sở chúng ta cũng không biết tên gọi thật sự của bộ Kiếm Quyết này, nhưng uy lực của nó thật sự vô hạn. Theo như tiền bối của Thế gia họ Sở chúng ta giới thiệu thì đây là bộ kiếm pháp nhắm thẳng vào con đường kim đan ngũ phẩm! Sau khi tiến vào, ngươi phải tĩnh tâm lại, lĩnh ngộ cẩn thận. Ngươi có thể lĩnh ngộ được mấy phần trong bộ kiếm quyết này thì phải dựa vào ngộ tính của bản thân ngươi rồi. Vào đi, Sở Sở. - Người đàn ông trung niên uy nghiêm kia trầm giọng nói.
Hắn không giới thiệu bất kỳ nội dung cụ thể nào liên quan đến Kiếm Quyết cho Sở Sở, là vì dù có nói cũng vô dụng. Bộ kiếm quyết kia không phải là loại công pháp được ghi chép bằng chữ viết bình thường!
Sở Sở yên lặng gật đầu, tiến vào trong mật thất.
Trong mật thất, có hai viên tinh thạch màu vàng tản ra nguồn sáng, chiếu rọi cả mật thất.
Sau khi đi vào trong đó, cô liền đưa mắt nhìn. Chỉ thấy trên vách tường trong mật thất, treo bốn bức họa thật lớn.
Trên bức họa, có một tu sĩ mặc đạo bào xanh chắp tay đứng, trong bàn tay hắn cầm một thanh đoản kiếm màu xanh lam. Chỉ đứng đó thôi nhưng đã tản ra một cỗ khí tức cao nhân, tiên tư bất phàm rồi.
-Ơ… ủa… - Nhìn thấy người đàn ông trên bức tranh vải xong, Tống Thư Hàng sửng sốt hồi lâu.
Đạo bào màu xanh, đoản kiếm màu lam.
Còn có dáng hình quen thuộc này nữa.
Nếu như hắn không nhận nhầm thì người đàn ông trong bức tranh này họ Lý, tên là Thiên Tố, là một vị tán tu, cảnh giới Linh hoàng ngũ phẩm. Ngoài ra nếu Tống Thư Hàng nhớ không nhầm, hắn còn có một người con gái bệnh nặng đến mức không thể cứu chữa.