Tự Cẩm

Chương 649: Điều kiện không thể cự tuyệt 



Nguyên nhân không thể không đi?

Ánh mắt Khương Tự bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Hoa trưởng lão, chờ đối phương cho ra một lý do khiến nàng không thể không đi.

Mà Hoa trưởng lão cũng khẽ lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một vật, đó là một cái túi tiền kiểu dáng bình thường.

Trong nháy mắt Khương Tự nhìn thấy túi tiền, sắc mặt lập tức đại biến, rốt cuộc không còn duy trì được sự thong dong bình tĩnh, thất thanh hỏi: “ Từ đâu bà có được?”

Nàng nói xong, không kìm lòng được cầm lấy túi tiền.

Hoa trưởng lão không động đậy, tùy ý để Khương Tự lấy túi tiền đi.

Khương Tự cầm lấy túi tiền màu xanh lá trúc cẩn thận lật xem, thấy trên túi tiền có đường may khéo léo có lưu lại một vết sẫm màu nâu, đó là vết máu tươi lưu lại sau khi khô cạn, vành mắt không khỏi ửng đỏ.

Túi tiền này là trước khi huynh trưởng đến phía Nam nàng tự tay giao cho huynh ấy.

Khương Trạm muốn lên chiến trường, Khương Tự không yên lòng liền chuẩn bị một ít dược vật, cầm máu, giải độc, loại trừ chướng khí…… Đều là nàng tự tay điều chế, có công hiệu phi phàm, trên thị trường không hề có mà mua.

Mà tất cả những dược vật này đều được nàng phân loại cất vào mấy cái túi tiền, mà túi tiền màu xanh lá trúc này đựng chính là thuốc bột cầm máu.

Khương Tự rất hiểu Khương Trạm.

Vô luận là giày trưởng tỷ đưa, hay là túi tiền nàng tặng, huynh trưởng đều sẽ lấy, tuyệt đối sẽ không vứt đi.

Mà bây giờ, túi tiền Nhị ca đeo lại xuất hiện ở trong tay Hoa trưởng lão.

Điều này không thể nào không làm Khương Tự cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ qua đi chính là tức giận.

Ánh mắt Khương Tự như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa trưởng lão.

Nét mặt của Hoa trưởng lão càng thong dong hơn, thậm chí giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ Vương phi có nguyện ý theo ta đến phía Nam nữa không?”

“Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc Hoa trưởng từ đâu có được túi tiền này?”

Nghênh đón ánh mắt chắc chắn của Hoa trưởng lão, trong lòng Khương Tự khẽ run lên, tức giận toát ra ngoài không khỏi thu liễm.

Càng nóng vội, lại càng không thể biểu hiện ra ngoài, để tránh bị đối phương chèn ép chặt chẽ.

Nàng đã sớm hiểu được đạo lý này, chỉ là liên quan đến huynh trưởng, chung quy quan tâm sẽ bị loạn.

Lòng nàng không thể không rối loạn, huynh trưởng chết trận sa trường, ngay cả di thể đều không tìm thấy, cho dù chỉ xuất hiện một chút manh mối mong manh cũng không thể bỏ qua.

“Chỉ là một cái túi tiền, không nói rõ được điều gì. Hoa trưởng lão cái gì cũng không nói, chẳng lẽ cho rằng ta sẽ vì một cái túi tiền mà theo bà đến phía Nam?” Khương Tự lại nói, thanh âm so với trong tưởng tượng của nàng còn bình tĩnh hơn.

Sự bình tĩnh này cũng không phải là thật sự bình tĩnh, mà là gợn sóng khi băng cứng rơi xuống dòng nước xiết, bão táp trước gió êm sóng lặng, tùy thời đều có khả năng bị đánh vỡ, cuốn cả đối phương vào trong đó.

Hoa trưởng lão nhận ra nguy hiểm, lại không để ý, hiển nhiên là đã tính trước kỹ càng.

“Nghe nói huynh trưởng của Yến Vương phi gia nhập Nam chinh quân, trước đó không lâu quân Đại Chu và quân Nam Lan giao chiến kịch liệt, lệnh huynh chết trận sa trường lại không tìm được di thể, không biết có việc này chăng?”

Ánh mắt Khương Tự đóng băng, ngữ khí lạnh buốt: “Ở kinh thành Đại Chu, việc này hẳn là mọi người đều biết.”

Hoa trưởng lão cười cười: “Nghe nói Yến Vương vì tìm về di thể của lệnh huynh, mà tự mình xuôi Nam.”

“Việc này hẳn là mọi người cũng đều biết, không biết Hoa trưởng lão rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khương Tự tỏ ra mất kiên nhẫn.

Cái cảm giác bị đối phương nắm mũi dắt đi này thật sự là hỏng bét, ngược lại với mất kiên nhẫn mặt ngoài, giờ phút này nàng lại càng bình tĩnh hơn.

Hoa trưởng lão thì lại cho rằng vị nữ tử trẻ tuổi có dung mạo giống Thánh Nữ này rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh, ý vị thâm trường nói: “ Điều ta muốn nói chính là —— Vương gia không thể tìm được di thể của lệnh huynh.”

Khương Tự híp híp mắt.

Hoa trưởng lão lấy giọng điệu chắc chắn như thế nói A Cẩn không thể tìm được di thể của huynh trưởng, mà túi tiền huynh trưởng luôn đeo trên người lại xuất hiện ở trong tay đối phương, đây có phải chứng minh di thể của Nhị ca rất có thể đã rơi vào trong tay của người Ô Miêu hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Khương Tự dùng sức nắm chặt tay.

“Hoa trưởng lão có ý gì đây, lẽ nào bà phát hiện ra di thể của huynh trưởng ta?” Khương Tự cật lực bảo trì trấn định hỏi.

Thế nhưng Hoa trưởng lão lại cho ra một đáp án làm nàng càng khiếp sợ hơn: “Vương phi không nghĩ rằng lệnh huynh còn sống?”

Theo Hoa trưởng lão thấy thì, một khối thi thể cũng không thể cam đoan làm cho đối phương đáp ứng xuôi Nam được.

Con ngươi Khương Tự đột nhiên phóng đại, nắm chặt mu bàn tay hằn lên gân xanh, móng tay cơ hồ đâm rách lòng bàn tay.

“Hoa trưởng lão, bà …… Nói thật, mà không phải đang đùa ta?”

Khương Tự hỏi, dù liều mạng nói với bản thân phải bình tĩnh, nhưng lông mi run rẩy vẫn bại lộ cảm xúc chân thật.

Mà ánh mắt của nàng trở nên rét lạnh.

Giờ khắc này Khương Tự còn nổi lên một ý niệm ác độc: Nếu Hoa trưởng lão dám trêu đùa nàng, nàng nhất định sẽ đánh cho đối phương đến cháu gái ruột cũng nhận không ra.

Với Khương Tự mà nói, khi cơn tức giận lên tới cực điểm, cái gì quân tử báo thù mười năm không muộn, cái gì ưu nhã đánh trả, tất cả đều là đánh rắm, chỉ có nắm tay mới là chân lý.

Hoa trưởng lão nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, lặng lẽ xê dịch ra sau: “Ta tốn không ít sức để gặp mặt Vương phi, cũng không phải vì muốn đùa giỡn Vương phi.”

Khương Tự mím chặt bờ môi, không nói một lời.

Nàng sợ một khi mở miệng, sẽ không thể khống chế được sóng to gió lớn trong lòng.

Nhị ca còn sống!

Nhị ca còn sống —— Ý nghĩ này như sóng triều một lần lại một lần tràn vào trái tim Khương Tự, khiến nàng quên mất lúc này mình còn ở trong miếu đổ nát.

Long Đán và A Man ở lại bên ngoài phát hiện bên trong không còn nói chuyện, đều trở nên khẩn trương.

Khương Tự và Hoa trưởng lão vẫn luôn dùng ngôn ngữ Ô Miêu để đối đáp, người ngoài miếu cũng không rõ hai người đang nói cái gì. 

“Muốn vào xem không?” A Man chỉ chỉ bên trong, nhỏ giọng hỏi.

Long Đán khẽ gật đầu, đang chuẩn bị đi vào, bên trong rốt cuộc vang lên thanh âm của Khương Tự.

“Nhị ca của ta ở Ô Miêu?”

Hoa trưởng lão khẽ mỉm cười, lấy giọng điệu chắc chắn hỏi: “Vương phi đến phía Nam một chuyến, mang huynh trưởng sinh long hoạt hổ về kinh, không biết điều kiện này có thể tiếp nhận hay không?”

Khương Tự gần như muốn lập tức đáp ứng.

Điều kiện này nàng không có cách nào cự tuyệt, cũng không có khả năng cự tuyệt.

Lý trí thu hồi, nàng nhẹ nhàng mấp máy môi: “Hoa trưởng lão trả lời ta trước, huynh trưởng của ta có phải đang ở Ô Miêu không?”

“Phải.” Hoa trưởng lão không hề thừa nước đục thả câu, cho ra đáp án khẳng định.

Khương Tự càng siết chặt nắm tay, nhẹ hít một hơi hỏi: “Nếu như ta đáp ứng, lại làm sao bảo đảm được sau khi hoàn thành phó thác của các ngươi có thể thuận lợi mang huynh trưởng rời đi?”

Hoa trưởng lão nói để nàng lấy thân phận Thánh Nữ xuất hiện ở trước mặt tộc nhân trấn an nhân tâm, nhưng ai biết khẩu vị của đối phương lớn bao nhiêu. Vạn nhất cảm thấy một lần không đủ an toàn, lại muốn nàng ở lại Ô Miêu lâu dài làm một con rối Thánh Nữ thì sao?

Hoa trưởng lão cũng không biết nàng đã sớm biết chân tướng Thánh Nữ A Tang không còn trên nhân thế.

Hình như Hoa trưởng lão đã sớm đoán được Khương Tự sẽ hỏi câu này, nghiêm mặt nói: “Ta nguyện lấy danh nghĩa Chân Thần ra thề, chỉ cần Vương phi phối hợp với Đại trưởng lão xuất hiện trước mặt tộc nhân một lần, sẽ lập tức thả Vương phi và lệnh huynh rời đi. Vương phi khả năng không biết, tộc nhân của ta chỉ là đã lâu không được nhìn thấy Thánh Nữ mới lo lắng không yên, cũng không cần ngày ngày canh giữ ở bên người Thánh Nữ.”

Khương Tự cười cười: “Vậy Hoa trưởng lão liền thề đi.”

Cho dù đối phương phát thề, nàng vẫn sẽ không tin hoàn toàn, nhưng có một số việc cho dù hoài nghi cũng vẫn phải làm, ví dụ như mang Nhị ca về.

Nghe Hoa trưởng lão trịnh trọng phát lời thề, Khương Tự thoạt nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều: “Ta còn có một vấn đề muốn hỏi.”

“Vương phi mời nói.”

“ Hoa trưởng lão làm sao biết được thân phận của ta?” 

DMCA.com Protection Status