Editor: Khuynh Vũ
Hai gã hộ vệ của Tề Vương phủ sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy về phương hướng Khương Tự chỉ.
Hai hộ vệ Yến Vương phủ thấy thế đuổi theo.
A Man một tay chống nạnh hô: “ Hai người các ngươi có phải ngốc không vậy, còn không mau tới chiếu cố Vương phi!”
Đuổi cái gì mà đuổi, ngựa phát điên khẳng định là Tề Vương phi động tay động chân, để cho nữ nhân xấu xa kia té chết không tốt à.
Cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào, trong phủ có nhiều hộ vệ khôn khéo tài giỏi như vậy, lại chỉ mang hai tên ngu ngốc này theo, ngay cả Long Đán cũng mạnh hơn hai tên ngốc này nhiều.
Khương Tự vừa thấy biểu tình của A Man liền biết tiểu nha hoàn này đang nghĩ cái gì, bất giác mỉm cười.
Chính là muốn chọn hai tên hộ vệ không nhanh nhẹn đi theo, mới thuận lợi hố Tề Vương phi một phen.
Hai gã hộ vệ vừa nghe A Man la như vậy, không khỏi dừng bước.
Khương Tự khôi phục dáng vẻ chưa hết kinh hồn, thúc giục nói: “Các ngươi mau đi hỗ trợ.”
“Vâng.”
Mắt thấy hai gã thị vệ chạy xa, A Man bất mãn bĩu môi: “Chủ tử ——”
Khương Tự nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng theo sau nhìn xem.”
“Chủ tử, y phục của ngài rách rồi……”
Bởi vì lúc trước ngồi ở trong xe ngựa, kiện áo choàng lông Tuyết Hồ kia đã cởi ra, nên lúc này Khương Tự chỉ mặc một thân váy áo màu xanh lá, cúi đầu nhìn liền thấy làn váy bị kéo rách, trên váy áo toàn là bụi đất.
“Không cần quản mấy cái này, đi xem xem.” Khương Tự không để bụng chút nào, nhấc chân chạy về phương hướng kia.
Vừa di chuyển, mới nhận ra chân mơ hồ đau đớn, đại khái là lúc từ trên xe ngựa nhảy xuống đã bị thương rồi.
Thấy Khương Tự động tác chậm chạp, A Man sợ hãi giật mình, thanh âm cũng thay đổi: “Chủ tử, có phải ngài bị thương rồi không?”
Mặt Khương Tự trầm xuống: “Không cần dong dài, theo sau.”
Vừa thấy mặt chủ tử đổi sắc, A Man không dám nói nữa, đi lên trước vài bước rồi đột nhiên cúi người xuống cõng Khương Tự lên, cất bước chạy như bay.
Khương Tự nằm ở trên lưng A Man, biểu tình ngẩn ngơ: “A Man, ngươi ——”
Tiểu nha hoàn chạy băng băng mà mặt không đỏ hơi thở không loạn, đáp giòn tan: “Chủ tử không cần lo lắng, nô tỳ sức lớn lắm.”
Dù sao một bữa ăn thêm hai cái bánh bao cũng không phải ăn không.
Ngẫm lại đám người A Xảo thỉnh thoảng lại ghẹo nàng ăn lượng cơm lớn, A Man liền cảm thấy buồn cười.
Ăn ít sẽ không có sức, đến lúc mấu chốt có thể cõng chủ tử chạy như bay sao? Mỗi lần chủ tử làm đại sự đều mang theo nàng, mấy nàng ấy cũng không nghĩ xem là vì cái gì?
A Man đắc ý nghĩ, dưới chân lại không hề chậm trễ, rất nhanh đã đuổi kịp mấy tên hộ vệ.
Mà lúc này mọi người đã chạy tới bên vách núi.
Khương Tự nhìn thấy hai hộ vệ của Tề Vương phủ đang kéo Tề Vương phi từ bên vách núi lên, nhất thời tâm tình phức tạp.
Nàng kiên trì đuổi theo, chính là nghĩ đến khả năng này.
Kiếp trước nàng không có trực tiếp rớt xuống vách núi, mà là bị cây nhỏ sinh trưởng bên vách núi chặn lại, Tề Vương phi cũng có khả năng gặp được tình huống này.
Dù sao vách núi vẫn là vách núi kia, gốc cây nhỏ ấy lúc này vẫn sinh trưởng ở chỗ cũ.
Khác nhau chính là, kiếp trước đuổi tới chính là Tề Vương phi, cho nên chờ đợi nàng là tử cục, mà hiện giờ đuổi tới chính là hộ vệ Tề Vương phủ, Tề Vương phi được cứu trợ.
Tiếc nuối sao?
Khương Tự không có loại cảm giác này, thậm chí sau khi tỉnh táo lại, nhìn Tề vương phi té xỉu ở trong ngực hộ vệ còn có chút thương hại.
Có đôi lúc, sống còn bi thảm hơn cả chết, chắc hẳn Tề Vương phi may mắn sống sót sẽ nhanh chóng hiểu được đạo lý này.
“Tề Vương phi thế nào?” Khương Tự ra hiệu cho A Man thả nàng xuống, chậm rãi đi qua.
Tên hộ vệ ôm Tề Vương phi nhìn chằm chằm hai đường cắt sâu hoắm bên má phải của Tề Vương phi, vẻ mặt sợ hãi.
Một tiếng thét chói tai vang lên: “Vương phi, Vương phi ngài làm sao vậy?”
Tỳ nữ của Tề Vương phi nhào qua, hoảng sợ đến bưng kín miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tề Vương phi.
Mặt của Vương phi ——
Khương Tự giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt, xúc cảm bóng loáng mịn màng.
Lúc ấy nàng treo ở bên vách núi, mơ hồ có thể cảm giác được gương mặt đau đớn, có lẽ lúc đó nàng cũng như Tề Vương phi bây giờ, mặt bị mấy cục đá nhọn quẹt bị thương.
Nhưng nàng lúc ấy không cảm thấy quá đau, trong lòng đều là ý nghĩ muốn sống sót.
“Vương phi, Vương phi ngài tỉnh lại đi!” Tỳ nữ của Tề Vương phi lo sợ không yên gọi.
Tề Vương phi dựa ở trên người hộ vệ không hề có phản ứng.
Lúc này bốn bà tử cũng chạy tới, hai bà tử Tề Vương phủ thấy thế bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Đều câm miệng lại!” Khương Tự quát lạnh một tiếng.
Tất cả yên tĩnh, mọi người không khỏi nhìn qua.
Khương Tự được A Man đỡ đi lên phía trước hai bước, thanh âm lạnh lùng sắc bén: “Hôm nay ngựa nổi điên khó nói là do người làm hay là ngoài ý muốn. Hai vị ma ma thay phiên cõng Tề Vương phi về quan đạo trước rồi nói sau. Hai hộ vệ Vương phủ lưu lại một người trông coi hiện trường, hai người khác che chở chúng ta trở về thành. Ngoài ra —— “
Nói tới đây, Khương Tự hơi dừng, nhìn về phía xa phu sắc mặt thảm đạm cách đó không xa: “ Khống chế tên xa phu này lại cho ta, giải đến Thuận Thiên Phủ!”
Xa phu ngẩn ngơ.
Hắn ta có chút không theo kịp suy nghĩ của Yến Vương phi, coi như hắn ta có vấn đề đi, nhưng vì sao lại giải đến Thuận Thiên Phủ?
Khương Tự vừa nói xong, hộ vệ Tề Vương phủ còn chưa có phản ứng, hai hộ vệ của Yến Vương phủ đã lập tức hùng hổ đi về phía xa phu.
Bọn họ coi như đã nghe ra, hôm nay Vương phi gặp nạn, nói không chừng chính là do xa phu này hãm hại!
May mắn hiện tại xảy ra chuyện chính là Tề Vương phi, nếu đổi thành Vương phi của bọn họ, chờ Vương gia từ phương Nam trở về không lột da bọn họ ra mới là lạ.
Xa phu như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu bỏ chạy.
“Mơ tưởng chạy!” Sớm có chuẩn bị A Man ném ra một cục đá, đập trúng ngay ót xa phu.
Xa phu mắt trợn trắng, ngã bịch xuống đất.
A Man nhảy dựng lên: “Ha, ném trúng!”
Nàng biết ngay hai tên hộ vệ ngu ngốc này không đáng tin mà, vẫn là A Man nàng tay mắt lanh lẹ.
Một thị vệ cúi người, thăm dò hơi thở xa phu.
A Man thấy thế đột nhiên bụm miệng, quay đầu lăng lăng nhìn Khương Tự: “Chủ tử, nô tỳ sẽ không ném chết hắn luôn chứ?”
Chủ tử nói xa phu có vấn đề, nếu như bị nàng ném chết chẳng phải phiền toái!
“Không chết.” Hộ vệ kêu lên một tiếng.
A Man vui vẻ trở lại, sau đó lại xụ mặt: “Không chết còn không mau nhấc người lên, không nghe Vương phi nói sao, phải áp giải hắn ta đến Thuận Thiên Phủ đấy.”
Tiểu nha hoàn nói xong lại vây lấy Khương Tự, dò hỏi: “Chủ tử, chúng ta là hồi Vương phủ, hay là cùng đi Thuận Thiên Phủ?”
Khương Tự nhìn Tề Vương phi còn đang hôn mê, mặt vô biểu tình nói: “Để một người đi Thuận Thiên Phủ nói rõ chân tướng với Chân đại nhân là được rồi.”
“Vậy chúng ta hồi phủ ——”
“Không, tiến cung đi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây người, đặc biệt là nha hoàn, bà tử, hộ vệ của Tề Vương phủ đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Khương Tự cũng không để ý đám người bọn họ, trầm giọng nói: “Tề Vương phi cần được cứu chữa, không nên trì hoãn thời gian nữa, bây giờ đi thôi.”
Nếu Tề Vương phi đã không chết, vậy nàng tự nhiên có một phần đại lễ muốn tặng cho nàng ta.
Lần này chỉ đi Thuận Thiên Phủ báo quan cũng chưa xong, nàng còn muốn đi đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.
Yến Vương phủ cùng Tề Vương phủ đều có một người hộ vệ lưu lại, những người khác trở lại kinh thành như thế nào không cần nói tỉ mỉ.
Khương Tự một giây cũng không trì hoãn, đi thẳng đến hoàng cung.
Tề vương vẫn luôn làm tổ trong thư phòng không ra ngoài đang chờ mong nhận được tin tức thì một bà tử vội vội vàng vàng trở về truyền tin.
“Vương gia, không xong rồi, Vương phi đã xảy ra chuyện!”